SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 31

với ba mươi tư và hai phần ba đồng bạc trenni - đồng bạc đang thịnh
hành ở thị trấn cảng Pazzio. Vậy bốn mươi lăm đồng vàng sẽ được một
ngàn năm trăm sáu mươi đồng bạc trenni.

Vốn Lawrence bỏ ra mua hồ tiêu là một ngàn đồng bạc trenni, vậy

ước tính anh sẽ lời năm trăm sáu mươi đồng bạc. Buôn bán gia vị thực
sự ngon ăn. Tất nhiên, nếu là vàng và đá quý hoặc những nguyên liệu
chất nhuộm cao cấp có khi sẽ bán được gấp hai, gấp ba lần vốn bỏ ra.
Nếu so ra thì số lợi nhuận này không đáng kể nhưng với những thương
nhân lưu động có cuộc sống phiêu bạt qua các vùng đồng bằng như anh
thì đây là mức lợi nhuận quá đủ. Có không ít những người thương nhân
lưu động không có tiền phải mang vác loại yến mạch chất lượng thấp
nhất trên lưng, vượt qua những ngọn núi cho đến khi sức cùng lực kiệt,
rồi bán lại ở thị trấn khi đã nhễ nhại mồ hôi và cuối cùng lời được một
phần trăm.

Vận chuyển một bao da hồ tiêu nhẹ bẫng và kiếm được năm trăm

đồng bạc có thể nói là một phi vụ buôn bán quá sức ngon lành.

Lawrence dồn hồ tiêu vào lại bao da với một nụ cười.

"Ừm, cân nặng bằng bốn mươi lăm quả cân. Vậy, cho tôi mạn phép

hỏi đây là hồ tiêu của vùng nào được không?"

"Nó được nhập khẩu từ Ramapata, ở vương quốc Leedon. Đây là

chứng từ chứng minh Thương hội Milone đã kí hợp đồng nhập khẩu."

"Sản vật của Ramapata à? Lại là hồ tiêu đến từ phương xa. Tôi không

thể tưởng tượng ra nơi đó trông như thế nào."

Vừa nhận tờ chứng thực Lawrence đưa ra, chủ hội vừa nheo mắt

cười.

Thương nhân thị trấn thường sẽ sống hết cả đời mà không bước chân

ra khỏi nơi mình sinh ra. Sau khi nghỉ hưu, đôi khi cũng có một số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.