Nhưng tất nhiên anh không nói ra điều đó mà thắt nhẹ bao da đựng bột
trong lúc cảm ơn Evan rồi rời khỏi nhà cối xay.
Rảo bước trên con đường men theo dòng sông nhỏ, Lawrence đắm
chìm trong suy tư.
Một ngày cô ấy hắt hơi bao nhiêu cái cũng nói cho tôi biết, câu nói
này của Evan để lại ấn tượng kỳ lạ trong lòng anh.
Nếu là Holo, có lẽ cô ấy sẽ nói cho anh biết số lần cô thở dài để bắt
anh nghe những hận thù và oán hờn của cô.
Sự khác biệt này rốt cuộc là sao?
Tuy nhiên, nhân dịp không có "đương sự" ở đây, Lawrence tủm tỉm
với suy nghĩ về "một Holo anh dũng lại có chút kỳ quái" của mình.
Quay lại quảng trường, Lawrence thấy đã có vài gian hàng bày bán dù
quá ít để có thể gọi là phiên chợ sáng. Tuy nhiên, nơi đây vẫn có cơ số
người dân tụ tập.
Anh có cảm giác mục đích của họ đến để rỉ rả nói cười bắt đầu một
ngày mới hơn là để mua hàng. Anh hoàn toàn không cảm nhận được bầu
không khí căng thẳng nơi người bán muốn bán cao hơn dù chỉ một chút và
người mua muốn mua càng rẻ càng tốt.
Theo lời Evan nói thì tất cả lô lúa của làng đều được bán cho Enberch
với giá cố định, và người dân trong làng được mua hàng miễn thuế từ
Enberch.
Dù rất khó tin nhưng nếu thỏa thuận đó là thật thì nó giải thích cho
cách sống nhàn nhã của người dân nơi đây.