SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 5 - Trang 93

Trong khi Arold đã phản ứng lại câu hỏi về nhà chép sử của Lawrence

ban sáng như thể nghe thấy một đứa trẻ hỏi về vấn đề thần học khó giải
đáp, thì với câu hỏi này, trông ông bình thản như đã nghe thấy rất nhiều lần.

Ông gật nhẹ đầu như muốn nói "nếu là chuyện đấy thì ta biết", rồi ho

khan một tiếng và mở miệng đáp, không để ý đến những mụi than đang bay
lả tả trong không khí.

"Năm nay tuyết rơi không nhiều. Ta không biết cậu định đi đâu, nhưng

ta nghĩ sẽ không quá khó."

"Tạm thời chúng tôi đang nhắm đến Nyohhira "

Arold nhướn lông mày trái, trừng đôi mắt xanh biếc sắp sửa bị chôn

vùi trong những nếp gấp quanh mi mắt.

Khi Lawrence che giấu sự lúng túng bên dưới nụ cười thương nhân,

Arold phủi chòm râu bám ít tro bay lên từ bếp than được vẩy nước ban nãy,
lẩm bẩm.

"Cất công lặn lội xa xôi như thế để đến khu vực dị giáo sao...? Chậc,

nhưng có lẽ thương nhân là kiểu người như thế chăng? Vác túi tiền trên vai
và xông tới bất cứ nơi nào..."

"Và đến cuối cùng, chúng tôi sẽ vứt bỏ túi tiền trên sàn của cái chết."

Anh cố gắng pha trò để cải thiện tâm trạng của ông chủ trọ mộ đạo,

nhưng ông chỉ khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.

"Nếu thế thì tại sao phải cực lực kiếm tiền? Có trong tay để rồi vứt

bỏ..."

Có lẽ đây là điều mà rất nhiều thương nhân đã tự vấn chính mình.

Song Lawrence từng nghe một câu trả lời rất thú vị cho câu hỏi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.