SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 16

Tuy nó là đứa giúp việc nhưng cũng mang lại cho tôi một sinh lực mới để tiếp tục

làm việc kiếm sống. “Không làm thì không ăn” tuy là cách nói sau này nhưng ý nghĩa
của nó lúc nào cũng đúng. Thằng bé không tên không họ, mặt bên trái của nó có một
cái bớt to tướng màu xanh lam, tôi liền buột miệng: Mày là Mặt Xanh, họ Lam, tên
Liễm. Nó không chịu, kêu lên: Bố, con muốn lấy theo họ của bố, họ Tây Môn, họ Tây
Môn, tên Lam Liễm! Tôi nói không được. Họ Tây Môn không thể tùy tiện đặt cho ai,
cứ lo làm việc, sau hai mươi năm nữa hãy tính.

Ban đầu, thằng bé theo chân những người làm công làm một số việc lặt vặt như

chăn ngựa, chăn lừa. Diêm Vương ơi! Sao ngài nỡ nhẫn tâm bắt tôi làm con lừa? Sau
đó, nó bắt đầu làm quen với những công việc quan trọng hơn. Đừng vội coi thường
thằng bé, tuy gầy nhưng đôi chân của nó rất linh lợi, cái nhìn rất sắc sảo, lại dai sức...
Lúc này, tôi đang chú mục vào cái lưng to bè và cái lồng ngực vạm vỡ của hắn, nhận ra
rằng hắn đã trở thành một người đàn ông thực thụ.

- Ha ha, đẻ rồi! Hắn hét toáng lên, cúi gập người xuống, dùng đôi bàn tay to lớn đỡ

tôi đứng dậy. Một nỗi tủi nhục và tức giận dâng lên, tôi ra sức kêu to:

- Tao không phải lừa! Tao là người, là Tây Môn Náo!
Nhưng họng tôi tắc nghẹn, giống như khi bị hai tên quỷ sứ siết cổ, tuy đã dùng hết

sức lực nhưng chẳng có tí âm thanh nào phát ra. Tôi tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ. Mồm
tôi đầy bọt mép, nước mắt dinh dính đọng đầy hốc mắt. Hắn vừa buông tay, tôi đã ngã
lăn quay ra đất, ngã đúng vào cái chất nhờn nhờn vừa chảy từ bụng con lừa cái ra.

- Mau lên, lấy khăn đem lại đây!
Một người đàn bà với cái bụng to tướng từ trong nhà chạy ra. Ngay lập tức tôi nhận

ra cái khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, hơi bị phù và cặp mắt buồn buồn ấy. A! Là
Nghinh Xuân, là vợ hai của Tây Môn Náo tôi đây mà! Cô ta vốn là người hầu của bà vợ
họ Bạch của tôi, không rõ họ tên, nên theo chủ mà mang họ Bạch, đến mùa xuân năm
Dân Quốc thứ ba mươi lăm thì trở thành vợ bé của tôi. Cô ta có sống mũi thật thẳng,
trán cao, mồm rộng mà vuông, rõ ràng là có phúc tướng. Lại thêm đôi vú với hai đầu vú
vểnh lên và bộ xương chậu nở nang biểu hiện của sự mắn đẻ. Vợ tôi lâu rồi không hề
sinh nở, trong lòng rất phiền muộn, bèn đẩy Nghinh Xuân vào trong chăn của tôi. Bằng
một giọng trầm đục, bà ấy nói cụt lủn:

- Này ông, ông thu nhận cô ta đi. Nước tốt không để chảy sang ruộng người dưng!
Quả nhiên đúng là một mảnh ruộng màu mỡ. Ngay trong đêm đầu tiên, cô ta đã có

mang, không chỉ một mà có cả rồng lẫn phượng. Đầu xuân năm sau, Nghinh Xuân đẻ
sinh đôi, con trai tên Tây Môn Kim Long, con gái tên Tây Môn Bảo Phượng. Theo lời
bà mụ kể, bà ta từ trước chưa thấy người nào đẻ dễ như thế. Đơn giản giống như dưa từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.