SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 160

mắt sáng rực trong đêm tối. Bà ta hoảng kinh hất tôi sang một bên rồi bỏ chạy. Dưới
bóng sao đêm, tôi đứng chết trân, trong lòng cồn cào một cảm giác khó tả.

Tôi vẫn còn đang chưa hiểu gì về đàn bà, nhưng khi bà Ngô ôm đầu tôi ép vào ngực

và vò vò, tôi cảm thấy rõ ràng cái vật giữa hai chân tôi cương cứng lên. Một cảm giác
tội lỗi ứ trào, tinh thần không còn thanh bạch nữa. Tôi bắt đầu có cảm giác xốn xang
khi nhìn thấy bím tóc dài của Hỗ Trợ, rồi từ bím tóc ấy tôi đâm ra say đắm ngắm nghía
thân hình cô ta mỗi khi có dịp. Tôi tưởng tượng, tôi mơ ước rằng bà Ngô sẽ đem Hợp
Tác gả cho Kim Long, còn cái bím tóc dài nặng kia sẽ thuộc phần tôi. Nhưng rất có thể
Hỗ Trợ sẽ được gả cho anh ta, bởi cô ta là chị, cho dù chỉ ra đời trước Hợp Tác có mười
phút. Lâu nay gả con thường gả chị trước mà! Tôi yêu con bà ta, nhưng ở gần chỗ
chuồng trâu, bà ta đã úp khuôn mặt tôi vào ngực bà làm tôi cảm thấy tội lỗi, giữa tôi và
bà ta không còn trong sáng nữa, và như thế chắc chắn bà ta sẽ không gả Hỗ Trợ cho tôi.
Tôi buồn, tôi lo lắng và tôi thất vọng. Lại thêm những điều lượm lặt từ Hồ Tân khi còn
chăn trâu, nào là “mười giọt mồ hôi một giọt máu; mười giọt máu một giọt tinh”, nào là
“con trai đã một lần phóng tinh thì không còn khả năng lớn nữa”... vô vàn mối tơ vò
làm tôi thêm buồn phiền. Tiền đồ tôi mờ mịt. Về tài năng, tôi không bằng Kim Long;
về thể xác, tôi không bằng Kim Long, thế thì cái con bé Hỗ Trợ chân dài thơm phức kia
chắc chắn sẽ không chọn tôi. Tôi tuyệt vọng, tôi muốn chết. Lúc ấy tôi nghĩ giá mà tôi
là cậu, một con trâu không suy không nghĩ thì hay biết mấy. Nhưng bây giờ thì khác,
tôi biết cậu, một con trâu cũng có tình cảm, không chỉ có mà còn rất phức tạp, không
chỉ lo nghĩ về chuyện đời mà còn nghĩ đến chuyện dưới âm ty, không chỉ lo về kiếp này
mà còn lo về kiếp trước và kiếp sau.

Vừa thoát khỏi cơn nguy kịch là Kim Long đã gắng gượng ra khỏi nhà để chỉ đạo

bọn đàn em làm cách mạng. Lợi dụng mấy ngày anh ta bị hôn mê, mẹ tôi đã cởi bộ
quân phục cáu bẩn trên người anh ta bỏ vào nồi luộc kỹ, rận chết nhưng bộ quần áo lại
nhăn nhúm giống như bị trâu nhai, còn cái mũ trông như cái dạ dày trâu bèo nhèo, vừa
trông thấy là Kim Long đã lồng lộn kêu lên thất thanh, hai dòng máu đen đặc quánh
trào ra từ lỗ mũi:

- Mẹ, thế này thì mẹ giết tôi đi còn hơn!
Trông mẹ lúc đó thật tội nghiệp, cảm thấy mình có lỗi, tai mặt đỏ nhừ không nói

thành lời. Vừa tức giận vừa buồn rầu, Kim Long khóc không thành tiếng, bò trên
giường lấy gối trùm lên đầu, hai ngày liền không ăn không uống, không hỏi không đáp,
gọi chẳng thưa. Còn mẹ thì đi ra đi vào cứ nói đi nói lại một câu: Ôi! Tôi điên mất rồi!
Bảo Phượng chịu hết nổi khi trông thấy tình cảnh thảm hại của Kim Long, nhìn thân
hình gầy đét, hàm râu tua tủa của anh ta, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.