SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 289

tắm mới thôi. Tôi vừa kính trọng nhưng cũng vừa kiêng dè nó, nghĩ mãi không ra rằng,
tại sao nó có nghị lực để mà sống sau khi hứng chịu một sự sỉ nhục tồi tệ như thế,
không những sống mà ngày đêm còn rèn luyện sức khỏe để làm gì. Trong thâm tâm tôi
đã thừa nhận nó là một anh hùng - một anh hùng chân chính tạm gởi thân nơi chuồng
lợn. Con dao của Hứa Bảo đã khiến quá trình trở thành anh hùng chân chính của nó
nhanh hơn mà thôi. Tôi tin rằng nó chẳng cam tâm nhịn nhục cho đến khi chết già trong
chuồng lợn này mà đang hoạch định một kế hoạch nào đó, có lẽ nó sẽ bỏ trốn nay mai
thôi. Nhưng với đôi mắt mù, sau khi trốn nó sẽ làm gì?

Trước khi những con lợn nái đẻ mấy ngày, tức là ngày hai mươi tháng tám năm một

ngàn chín trăm bảy sáu, một căn bệnh truyền nhiễm quái ác đã lây lan khắp trại lợn.

Hôm ấy con lợn đực có tên là Húc Đầu bỗng dưng lên những cơn ho dữ dội và phát

sốt, bỏ ăn. Bốn con lợn đực cùng chuồng cùng tên cũng có những triệu chứng tương tự.
Những người phục vụ chẳng thèm quan tâm gì cả, vì họ vốn có ác cảm với năm con lợn
này từ trước. Bọn lợn này chẳng chịu lớn, nếu nhìn từ xa thì bọn chúng chẳng khác gì
so với những con lợn có ba đến năm tháng tuổi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện được lông
của bọn chúng rất khô, da dày và thô. Chúng ăn nhiều nhưng trọng lượng chẳng hề
tăng. Hình như bọn này không có ruột non ruột già gì cả mà thức ăn chỉ lọt qua cổ rồi
chảy đến dạ dày, rồi từ dạ dày chảy qua hậu môn thôi. Cho dù thức ăn gì, dù ngon hay
dở, sau khi ăn chỉ một tiếng đồng hồ là thấy lộn trở ra đầy chuồng theo đường hậu môn
rồi. Chính vì vậy mà lúc nào chúng cũng đói, kêu vang suốt ngày đêm. Nếu không cho
ăn kịp, chúng dùng đầu húc vào tường, vào cổng chuồng như bọn điên, húc đến khi nào
hôn mê bất tỉnh mới thôi, khi tỉnh dậy lại tiếp tục kêu và húc. Thường thì những người
đã lỡ mua phải chúng, chỉ cần sau hai tháng là đã bán thốc bán tháo. Có người đã đề
xuất ý kiến, cứ giết thịt chúng đi cho khỏe, nhưng tôi tin rằng sau khi đã thấy chúng, họ
sẽ lập tức bỏ ngay ý định ấy, bởi thịt của chúng so với cứt trong các nhà xí công cộng e
rằng còn đáng sợ hơn. Do vậy mà chúng mới kéo dài sự sống đến như vậy. Ở vùng
Nghi Mông chúng đã được bán đi bán lại nhiều lần, cuối cùng thì người ở đấy cũng đã
lừa được Kim Long với giá thật hấp dẫn. Quá rẻ, chưa đến năm đồng mỗi con! Ông
không thể nói chúng không phải là lợn được đâu! Trong trại lợn Hạnh Viên, số lượng
lợn loại này nhiều nhất!

Với những con lợn như thế mà ho, bỏ ăn và phát sốt cũng không làm cho mọi người

để ý. Người phụ trách chăm sóc chúng, cho ăn và làm vệ sinh cho chúng không ai khác
hơn là người mà tôi đã đề cập đến rất nhiều, sau này còn nhiều hơn nữa. Đó là Mạc
Ngôn tiên sinh. Thằng này đã bằng mọi cách để trở thành người phục vụ trong trại lợn.
Cuốn sách “Ghi chép về chuyện nuôi lợn” làm cho nó nở mày nở mặt sau này, tất nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.