SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 292

- Bệnh dịch ban đỏ cấp tính! Phải thiêu xác và chôn ngay!
Những người phục vụ trong trại lợn, trừ Mạc Ngôn, dưới sự chỉ huy của ông bác sĩ

lôi năm con Húc Đầu ra khỏi chuồng, kéo đến tận góc trại phía Nam, đào một cái hố.
Chỉ đào đựợc nửa mét thì nước ngầm đã trào ra. Họ ném những con lợn xấu số xuống
đó, đổ xuống một ít dầu lửa và đốt. Lúc này gió Đông Nam thổi mạnh, mang theo mùi
hôi thối lan tỏa khắp trại lợn rồi lan đến cả làng Tây Môn. Bọn người ngu xuẩn! Chọn
chỗ đốt xác mà chọn ngay đầu gió. Tôi vùi mõm xuống đất bùn để khỏi phải hít cái mùi
tởm lợm ấy. Sau này tôi mới biết, ngay trong đêm ấy, Điêu Tiểu Tam đã trốn khỏi trại,
bơi qua sông để đi tìm cuộc sống tự do hoang dã. Do vậy mà không khí dịch bệnh ở trại
lợn không hề ảnh hưởng đến sức khỏe của nó.

Những sự việc diễn ra sau đó, nhất định ông phải biết, nhưng ông chẳng hề quan

tâm. Bệnh dịch lây lan nhanh khủng khiếp. Tám trăm con lợn, trong đó có hơn hai trăm
con đang có chửa sắp đến ngày sinh nở cũng không thoát khỏi trận dịch này. Tôi không
bị lây, một phần là do tôi ăn ở rất vệ sinh, thân thể khỏe mạnh, một phần là do bà Bạch
đã trộn nhiều tỏi vào trong thức ăn của tôi. Vừa cho tôi ăn bà vừa cổ vũ tôi:

- Lợn mười sáu à! Cố gắng lên, đừng ngại cay. Ăn nhiều tỏi dịch bệnh không thể lây

được.

Tôi biết bệnh dịch này nguy hiểm vô cùng, so với việc mất mạng thì cay một tí có

đáng gì? Tỏi cay xè khiến nước mắt nước mũi tôi chảy ròng ròng, mồ hôi túa ra như
tắm. Nhờ đó, tôi thoát khỏi bệnh dịch đáng sợ này.

Hàng loạt con lợn bị lây bệnh khiến những bác sĩ ở trạm thú y lại vượt sông đến trại

lợn Hạnh Viên, trong số đó có một phụ nữ mặt mũi thô kệch, người ta gọi bà ta là trạm
trưởng. Hành động và lời nói của bà ta rất dứt khoát và quyết đoán. Mỗi lần bà ta gọi
điện thoại từ văn phòng trại lợn về huyện, cách xa hàng cây số vẫn có thể nghe giọng
bà ta gào trong máy. Dưới sự chỉ huy của bà trạm trưởng này, các bác sĩ chích thuốc
cho những con lợn bị dịch, ngày nào cũng có một chiếc ca nô mang thuốc từ huyện về
trại, song không thể cứu vãn được tình thế. Hầu hết những con lợn nhiễm bệnh đều
chết. Hạnh Viên lừng lẫy một thời bỗng trở nên hoang vắng tiêu điều. Xác lợn chết chất
chồng như núi, không thể đốt hết, đành phải đào hố mà chôn. Hố chôn xác cũng không
thể đào sâu được vì chỉ cần nửa mét thì nước đã ngập ứ. Mọi người bó tay đành phải
làm liều. Buổi tối, chờ cho bác sĩ trở về huyện, mọi người vất xác lợn chết lên xe, đẩy
thẳng ra bờ sông, vất xuống dòng nước đang chảy cuồn cuộn. Xác lợn cứ theo dòng
nước mà trôi, chẳng biết sẽ cập vào chỗ nào.

Xử lý xác lợn xong thì đã đầu tháng chín, sau mấy trận mưa lớn nữa. Những chuồng

lợn trống rỗng vốn làm qua loa đại khái làm sao chịu nổi những trận mưa to gió lớn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.