SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 324

của mình quá lớn mà không có cách trả nên lão tự xiết cổ mình tự sát để trốn tội trước
mọi người?

Trương Đại Tráng vốn là người nhân hậu, trước tình cảnh ấy có vẻ bất nhẫn, đứng

dậy giúp lão cởi bỏ chiếc cà vạt treo lên cành cây hạnh. Dương Thất tiếp tục bộc lộ nội
tâm:

- Thưa các vị! Sau chiến tranh, thủ tướng Đức đã từng quỳ trước bia tưởng niệm

người Do Thái để nhận tội thay cho Hitler, bây giờ Dương Thất tôi, nguyên chủ nhiệm
bảo vệ chính trị ngày ấy sẽ quỳ trước các vị để nhận tội cho chính mình vậy.

Lão quỳ xuống đất. Ánh đèn điện chiếu thẳng vào mặt lão khiến nó trở nên trắng

bệch, chiếc cà vạt đỏ treo trên cành hạnh như một thanh kiếm đẫm máu lủng lẳng ngay
trước mặt lão sao mà giàu ý nghĩa tượng trưng và bi tráng! Tôi không khỏi ngậm ngùi
khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

Ngũ Nguyên vội vàng chạy đến kéo Dương Thất đứng dậy, nhưng dường như lão đã

mọc rễ ở đó, cứ ôm lấy chân bàn mà kêu:

- Ôi tội trạng của tôi!... Diêm Vương đang sai bọn tiểu quỷ lóc thịt da tôi đấy. Ôi

đau quá! Đau chết mất thôi!...

- Ông Dương! Đó là chuyện của quá khứ, chúng tôi đều quên cả rồi, ông việc gì mà

phải tự dằn vặt mình như thế. Tất cả đều là do hoàn cảnh cả thôi. Dương Thất ông
không đánh chúng tôi, ắt sẽ có Lý Thất, Lưu Thất nào đó làm việc ấy. Đứng dậy đi.
Chúng tôi đã được ngẩng đầu vứt mũ, ông cũng đã phát tài. Nếu ông cảm thấy lương
tâm cắn rứt, ông hãy bỏ ít tiền ra tu sửa ngôi miếu đầu làng đi. Ngũ Nguyên gợi ý.

- Tôi không bỏ tiền! Dương Thất gào lên: Tiền tôi kiếm được chẳng dễ tí nào, việc

gì phải bỏ ra tu sửa miếu làng... Tôi chỉ muốn các ông đánh tôi. Ngày xưa tôi đánh các
ông mấy roi, bây giờ các ông trả lại tôi chừng ấy roi, nếu không, không phải tôi nợ các
ông mà là các ông nợ tôi đấy!...

Đang lúc hỗn loạn, đám thanh niên ồn ào tiến vào quán và theo sau là Hồng Thái

Nhạc. Khi lão đi ngang qua trước mặt tôi, tôi ngửi thấy toàn mùi rượu. Đây là lần đầu
tiên kể từ ngày bỏ trốn, tôi được trông thấy người lãnh đạo cao nhất của làng Tây Môn
ngày xưa. Tóc lão đã bạc trắng song vẫn dựng đứng, gương mặt như bị phù thũng, răng
rụng mất mấy chiếc, trông lão có vẻ ngây ngây độn độn thế nào ấy. Khi lão bước vào,
đám người đang huyên náo tự nhiên câm bặt, một cách vô thức, họ đồng loạt đứng cả
dậy, có người luống cuống đến nỗi làm cho bát đũa rơi xuống đất kêu loảng xoảng, cho
thấy mọi người vẫn tỏ ra sợ sệt trước kẻ có quyền lực cao nhất làng xưa kia. Lát sau,
một giọng thanh niên cất lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.