SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 343

thuốc lá trên người chúng nực nồng. Tôi bỗng bình tĩnh đến kỳ lạ, dường như những gì
diễn ra trước mắt đều không có quan hệ gì với tôi. Bọn chúng đang bước lên thuyền.

Đứng trên thuyền, nhóm thợ săn hướng về những người tống tiễn nói những lời cảm

tạ sáo rỗng. Liễu Dũng khởi động máy nhưng hình như trời quá rét khiến động cơ
không quay nổi. Hắn bật lửa xem xét. Ánh lửa bùng lên chiếu rọi khuôn mặt vàng vọt
của Kiều Phi Bằng, gương mặt phù thũng với chiếc mũi đỏ chót của Lữ Tiểu Pha và nụ
cười lạnh lẽo của Triệu Dũng Cang, cũng chiếu sáng thi thể của bạn tôi lúc này đã bị bẻ
mất chiếc răng nanh. Tôi rất bình tĩnh, an nhiên như một vị sư già đang ngồi trước
tượng Phật.

Cuối cùng thì động cơ cũng đã gầm lên. Chiếc thuyền nặng nề trôi. Tôi rời khỏi chỗ

nấp, cố giữ vẻ đường hoàng đĩnh đạc đạp lên lớp băng trong bờ để mọi người trên bờ
nhầm tưởng tôi là một con lợn nhà ai đó sổng chuồng đi chơi đêm. Tôi chẳng suy nghĩ
gì hết, giống như Mạc Ngôn ví với chim vẹt học nói, chỉ làm, không suy nghĩ, không
tình cảm, đầu óc rỗng tuếch. Tôi nhún mình nhảy thật nhẹ nhàng lên thuyền, giống như
con rắn trắng hóa thành người con gái đẹp nhảy xuống thuyền trong truyện cổ tích
“Rắn trắng”. Bên tai tôi hình như có tiếng đàn lục huyền văng vẳng. Đó chỉ là cảm
giác, nhưng cảm giác ấy lại rất mơ hồ. Có lẽ chiếc thuyền chìm xuống thêm một tí nữa,
chung quanh thuyền không phải là nước mà là pha lê bị đập vỡ bắn lên tung tóe, không
có âm thanh. Nhưng nếu có âm thanh đi chăng nữa thì nó cũng trở nên xa xăm, giống
như người đang chìm dưới đáy nước nghe được âm thanh ở trên bờ...

Chiếc thuyền chao mạnh. Điêu Tiểu Tam như đang đứng dậy. Liễu Dũng bị hất văng

xuống sông, nước như pha lê bắn lên tung tóe. Chiếc máy nổ cũng lật nghiêng, khói
đen bao phủ. Thân hình Lữ Tiểu Pha lắc lư rồi ngã sóng soài vắt qua mạn thuyền, nửa
người chới với ngoài thuyền rồi từ từ lộn đầu xuống nước, chẳng có tiếng động nào
vang lên. Tôi nhảy nhót trên thuyền và dưới trọng lượng hai trăm năm mươi ký của tôi,
chiếc thuyền nổi lên, chìm xuống. Kẻ nhiều năm trước đây đã từng gặp mặt tôi là Kiều
Phi Bằng đang quỳ mọp trên sàn lạy như tế sao. Tôi chẳng suy nghĩ gì cả, cũng chẳng
cần thiết phải lục tìm những gì đã xảy ra trong quá khứ, chỉ cần cúi đầu và ngẩng đầu là
tôi đã quăng hắn ra khỏi thuyền. Cũng chẳng có tiếng động nào, chỉ có nước như pha lê
bắn lên tung toé. Chỉ có Triệu Dũng Cang, người mà tôi cho là có chí khí nam nhi nhất
đã vơ lấy một chiếc gậy nhằm đầu tôi bổ xuống. “Rắc!” Chiếc gậy gãy làm đôi, một
nửa văng xuống nước, nửa còn lại nằm trong tay hắn. Tôi chẳng có cảm giác là có đau
hay không, chỉ há miệng đớp lấy đoạn gậy trên tay hắn. Hắn kéo lại, rõ ràng là hắn rất
khỏe. Tôi quan sát khuôn mặt đỏ gay vì rượu ấy, chợt liên tưởng đến chiếc đèn lồng đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.