SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 362

hạ cánh an toàn, chả bù như bây giờ, thanh danh tiêu tán, ẩn mình trong một ngôi vườn
nhỏ giữa phố huyện cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng tôi không hề hối hận.

- Tôi biết ông không hối hận. Ở chừng mực nào đó, tôi còn xem ông là một thằng

đàn ông đúng nghĩa! Lam - Ngàn - Năm - Đầu - To cười châm chọc nhưng biểu lộ sự
thông cảm, nói. Tôi nhìn thấy nét quen quen của con chó nhà tôi trên gương mặt của
nó.

Khi Mạc Ngôn dẫn theo Bàng Xuân Miêu xuất hiện trong phòng làm việc của tôi,

ngay lập tức tôi hiểu rằng, mấy chục năm qua tôi đã lãng phí thời gian như thế nào. Lâu
nay tôi vẫn cho rằng mình quen tất cả thành viên trong nhà họ Bàng, nhưng trong ký ức
của tôi, Xuân Miêu chỉ là một cô bé đi bằng hai tay trước cổng xưởng chế biến gấm số
năm.

- Cô... đã lớn thế này rồi à? Vẫn với tư cách người lớn, tôi quan sát cô ấy từ đầu đến

chân rồi cảm khái: Lúc ấy, cô làm thế này...thế này...

Tôi cố gắng diễn tả bằng điệu bộ những động tác của cô ấy. Gương mặt Xuân Miêu

đỏ ửng và trên chóp mũi xuất hiện mấy giọt mồ hôi lấm tấm. Đó là ngày chủ nhật mồng
một tháng bảy năm một chín chín mươi. Trời rất nóng. Phòng làm việc của tôi ở tầng
ba, mở cửa là thấy mấy ngọn cây ngô đồng, trên đó ve đang kêu râm ran. Xuân Miêu
mặc chiếc quần màu đỏ, chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cổ cao nhỏ và xanh đeo một chuỗi
hạt cườm màu lục, hai mắt to tròn, mồm nhỏ, vành môi cong cong khêu gợi, đôi hàm
răng trắng đều. Cái làm tôi thích nhất là đôi bím tóc dài tết theo lối cổ điển thả xuống
hai bờ vai gầy. Mạc Ngôn đã từng viết một cuốn truyện mang tên “Chiếc bím tóc”, kể
chuyện một phó huyện trưởng phụ trách văn xã có quan hệ tình ái với một cô nhân viên
hiệu sách. Câu chuyện kết thúc rất quái đản, không giống với câu chuyện của chúng tôi,
nhưng rõ ràng anh ta lấy nguyên mẫu từ quan hệ giữa tôi và Xuân Miêu. Chơi với nhà
văn thật khó, chơi không đẹp là bị đưa vào sách, tôi rất ân hận về chuyện này.

- Mời ngồi! Mời ngồi! Tôi vừa rót trà vừa nói: Đúng là nhanh thật! Con bé Xuân

Miêu ngày xưa, loáng một cái đã thành một tiểu thư xinh đẹp như thế này rồi!

- Chú Lam! Đừng rót trà nữa. Lúc nãy trên phố, thầy Mạc đã mời cháu uống nước

rồi ạ. Xuân Miêu ngồi xuống salon và nói.

- Không được rồi! Không được rồi! Mạc Ngôn chen ngang: Phó huyện trưởng Lam

cùng tuổi với chị cô, mẹ của ông ấy lại là mẹ nuôi của cô, không thể gọi bằng chú
được.

- Nói bậy! Tôi vứt gói thuốc lá trước mặt Mạc Ngôn: - Làm gì có chuyện mẹ nuôi

mẹ đẻ ở đây! Rồi tôi đưa cho Xuân Miêu một tách trà Long Tỉnh, nói: Gọi thế nào tùy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.