SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 458

giật, chòm râu bạc rung rung, hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Trăng trung thu hình
như sáng hơn khi bố anh nghẹn ngào nói:

- Hai con đứng dậy đi! Cuối cùng thì hai con cũng đã được toại nguyện... Bố không

còn gì ân hận nữa rồi...

Bữa tiệc trung thu được bày dưới gốc cây hạnh, trên chiếc bàn bát tiên gia truyền

của dòng họ Tây Môn. Bố ông ngồi ở đầu bàn phía bắc, tôi đứng bên cạnh ông. Trăng
rằm soi sáng gương mặt từng người. Cây hạnh vốn chết khô đã mấy năm rồi, nhưng
trước đó mấy ngày bỗng nhiên lại có một vài cành đâm chồi nảy lá.

Bố ông bưng ly rượu lên, nhắm ánh trăng và hắt thật mạnh. Trăng cảm động, run rẩy

đón nhận những giọt rượu thơm lừng. Ông rót tiếp ly nữa và hắt xuống đất. Ly thứ ba,
ông đổ vào mồm tôi. Đây là loại rượu nho hảo hạng do những người nấu rượu nổi tiếng
nhất nước Đức được Mạc Ngôn và bạn bè của anh ta mời về lập xưởng nấu rượu ở Cao
Mật.

... Đây là đêm đầu tiên tôi và Xuân Miêu được hưởng cuộc sống vợ chồng hợp pháp.

Bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn khiến chúng tôi bồi hồi. Ánh trăng chiếu sáng hai chúng
tôi đang quỳ trên trên chiếc giường mà mẹ tôi và Hợp Tác đã ngủ, tôi nói trong nỗi đau
thương và hạnh phúc:

- Mẹ! Hợp Tác! Tôi biết hai người đang nhìn chúng tôi. Hai người đã hy sinh quá

nhiều để chúng tôi hạnh phúc. Cám ơn mẹ, cám ơn em!

Chúng tôi ôm nhau, thấy mình đang bay lên cao, bay đến tận mặt trăng. Chúng tôi

nhìn xuống, hàng vạn ngôi nhà đang rực rỡ ánh sáng. Trên cao là mẹ tôi, bà Bạch, Hợp
Tác, Hỗ Trợ, Kim Long, Hoàng Đồng, Thu Hương... có cả Hồng Thái Nhạc, mỗi người
cưỡi một con chim khổng lồ, bay mãi, bay mãi...

... Nửa đêm, bố ông dẫn tôi rời khỏi nhà Tây Môn. Lúc này ông ấy đã biết rõ lai lịch

của tôi. Chúng tôi đứng trước cổng nhà, bịn rịn, lưu luyến với bao nhiêu ký ức đau
thương cuồn cuộn hiện về... Rồi, một cách dứt khoát, chúng tôi quay lưng đi thẳng.
Chúng tôi đến với mảnh đất một mẫu sáu sào. Khi chúng tôi đến nơi, trăng bỗng nhiên
đổi sắc, từ từ biến thành màu xanh biêng biếc. Chung quanh tất cả đều phủ một màu
xanh, hai chúng tôi chỉ là hai sinh vật nhỏ nhoi vô cùng trong cái biển xanh rợn ngợp
ấy.

Bố ông nằm xuống cái hố đã đào sẵn, ngước mắt nhìn tôi thật lâu, gương mặt thanh

thản vô cùng. Không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng, ông nói nhỏ:

- Ông chủ! Ông cũng đi, phải không?
Tôi gật đầu, chạy đến cái hố của mình, nhảy xuống. Tôi lặn mãi, lặn mãi đến khi

gặp một tòa lâu đài rực rỡ đèn đuốc. Trong điện, bọn tiểu quỷ đang thì thầm to nhỏ gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.