SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 473

cốc lớn rượu mạnh. Ngồi bên cạnh cậu ấy là một cô gái tóc vàng, đôi mắt tô đến tối
sầm, cặp môi đỏ chót, áo trễ xuống đến rốn. Phượng Hoàng cũng đã ăn mặc thế này
đây! Cô gái đưa tay vuốt nhẹ cái mặt xanh của cậu ấy. Ả này là một con bướm ngoại
địa mới đến đây, chưa biết Khai Phóng là một cảnh sát thiết diện vô tư. Bằng phản xạ
nghề nghiệp, Khai Phóng chụp lấy cổ tay ả vặn mạnh. Cô ả kêu lên đau đớn. A! Không
phải là cô ấy! Khai Phóng thả tay, cười cười có vẻ xin lỗi, còn cô ả thì cười hí hí:

- Ông anh à! Đôi tay mới lợi hại làm sao!
Khai Phóng khoát tay ra hiệu cho cô ả tránh đường, nhưng cô ả nào có chịu, đứng

lên ép bộ ngực đồ sộ vào người cậu ấy, áp sát và dịch chuyển đến khi nó nó chạm vào
mặt của Khai Phóng.

- Ông anh! Sao mà phải khổ đến vậy? Bị con yêu tinh nào đó cho ra rìa phải không?

Đàn bà ai cũng thế cả thôi! Hãy để em an ủi anh nhé!

Trong lòng Khai Phóng bỗng nổi lên ý định trả thù độc đáo: Bàng Phượng Hoàng !

Đồ điếm, đồ ngủ với khỉ! Tôi phải trả thù cô đây!

Dưới sự dẫn dắt của ả gái điếm, cậu ấy đi qua một cái hành lang tối tăm và bước vào

một gian phòng lập loè ánh sáng quỷ quái. Không nói không rằng, cô ta cởi bỏ tất cả
quần áo, nằm ngửa trên giường. Kể ra thì cơ thể cô ta chẳng đến nỗi nào, cặp vú to tròn,
bụng thon, đôi chân dài trắng muốt. Đây là lần đầu tiên Khai Phóng nhìn thấy cơ thể
đàn bà trần truồng. Một chút thèm muốn, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Cậu ấy do dự.
Chẳng lấy gì làm phiền lòng bởi thời gian đồng nghĩa với tiền, cô ta nghiêng người,
nói:

- Đến đây! Ngắm làm gì?
Đúng lúc ấy mái tóc vàng trên đầu cô ta tuột ra, một mái tóc ngắn và thưa xuất hiện.

Như một ánh chớp, chiếc đầu vàng vàng của Phượng Hoàng hiển hiện trước mắt cậu ấy,
gương mặt xinh đẹp kỳ dị của cô ấy cũng hiện ra. Khai Phóng lập cập móc túi lấy ra tờ
một trăm tệ vất lên thân hình trần truồng ấy. Cô ta chồm dậy, chửi:

- Đồ nhóc con! Một trăm mà dám động đến bà đây à!
Vừa chửi cô ta vừa mò mẫm trên người Khai Phóng, đương nhiên là kiếm tiền

nhưng cô ta chỉ mò đúng cây súng lạnh ngắt. Khai Phóng chẳng để cho cô ta kịp rút tay
về, chộp lấy cổ tay vặn tréo, đẩy một cái, cô ta ngã ngồi trên giường...

Khai Phóng đã đi đến quảng trường, gió lạnh làm cậu ấy thấy choáng váng, mùi

rượu xộc lên, bao nhiêu thứ từ dạ dày trào lên cổ rồi tràn khỏi miệng, văng tung tóe trên
đất. Nôn xong, cậu ấy cảm thấy tỉnh táo trở lại nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng. Hận
lắm nhưng cũng yêu lắm. Lúc hận thì yêu nổi lên che mất hận. Lúc yêu thì hận nổi lên
che mất yêu. Liên tục hai ngày hai đêm, Khai Phóng trăn trở triền miên giữa yêu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.