SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 75

thành lừa để bầu bạn với tôi. Có lẽ Diêm Vương cho ông đầu thai vào một gia đình
quyền quý nhưng ông không thuận, có phải không? Ông muốn thành lừa để được ở bên
tôi phải không?

Tôi không thể cắt đứt những tâm sự cứ tuôn ra như nước vỡ bờ ấy, đành đứng ngây

người nhìn bà. Vẫn miên man trong ký ức, bà Bạch nói tiếp:

- Ngay lúc ấy, tiếng quân nhạc xa xa vẳng đến. Nghinh Xuân đứng sau lưng tôi thấp

giọng bảo: Đừng khóc nữa, có người đến đấy! Cô ta vẫn chưa phải hoàn toàn mất hết
lương tâm, nhanh nhẹn quờ tay vào sọt lấy ra một nắm cỏ phủ lên xấp tiền vàng mã. Cô
ta lén lút đốt tiền cho ông đấy mà. Tôi nén chặt tiếng khóc khi thấy ông và Nghinh
Xuân vội vàng chạy vào rừng tùng, ông cứ chạy ba bước thì ngoái đầu nhìn lại... Ông
nhà ơi! Tôi biết ông vẫn giữ tình sâu nghĩa nặng đối với tôi... Đoàn người đã tiến đến
gần, tiếng chiêng, tiếng kèn inh ỏi, cờ đỏ màu máu, vòng hoa trắng toát. À! Đó là học
sinh và thầy giáo trường tiểu học đi thăm mộ liệt sỹ. Bên nghĩa trang liệt sỹ, hoa đào đỏ
rực như ráng chiều, tiếng ca hát rộn ràng. Nhưng, ông nhà ơi, trước mộ ông, vợ ông
không dám khóc!

... Cái đêm ông náo loạn trụ sở thôn, cắn tôi một miếng ấy, ai cũng nghĩ ông bị điên,

chỉ có tôi hiểu ông. Tài sản của chúng ta đã bị đào xới lâu rồi, sao có thể còn được?
Ông cắn tôi một cái, tôi cho đó là ông hôn tôi, có đau một tí, song có thế tôi mới khắc
cốt ghi tâm. Cám ơn cái hôn của ông. Nó đã cứu tôi. Bọn chúng thấy đầu tôi chảy máu
lênh láng, e rằng tôi sẽ chết nên mới thả cho tôi về. Nằm trong cái nhà trông coi mồ mả
tổ tiên nhà ông, tôi muốn mình được chết, sau khi chết lại đầu thai thành lừa cái cùng
với ông làm thành vợ chồng lừa...

Hạnh Nhi, Bạch Hạnh Nhi, vợ tôi... Tôi muốn gọi tên bà, song không thể thốt thành

lời, vẫn cứ là tiếng kêu của lừa! Tôi ghét cái thân lừa của tôi, tôi quẫy đạp, muốn nói
tiếng nói của con người, nhưng tất cả vô hiệu. Bao nhiêu lời thổn thức từ trái tim tôi
cuối cùng cũng chỉ là những tiếng “ao ao” tội nghiệp. Tôi chỉ còn biết dùng cái mõm
lừa của tôi hôn bà, dùng cái chân lừa của tôi ve vuốt bà, để cho nước mắt của tôi rơi
trên thân thể bà. Giọt nước mắt lừa rõ to, tôi sẽ dùng nó rửa mặt cho bà. Bà cứ nằm
xuống đất đi, nhìn vào tôi... Tôi sẽ dùng mõm mình cởi quần áo bà, quấy rầy bà, giống
như cái đêm tân hôn ấy...

... Một đám đông đang hò hét xông vào nhà Tây Môn, lôi tôi ra khỏi giấc mộng,

chuyện tình yêu gián đoạn, cũng đưa tôi từ trạng thái nửa người nửa lừa thành con lừa
chính hiệu. Họ giương mày trợn mắt, khí thế bừng bừng xông vào chái Tây Môn lôi
Mặt Xanh ra ngoài, quấn ngang bụng ông ta một lá cờ trắng nhỏ. Mặt Xanh lộ vẻ phản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.