SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 79

rằng tôi chính là con lừa độc ác đã từng cắn rất nhiều người cho nên hắn không dám
buông roi khỏi tay, cũng không dám bức bách tôi quá trớn. Anh ta đảo mắt nhìn quanh,
chắc là để tìm trợ thủ. Tôi biết anh ta vừa sợ tôi nhưng lại vừa muốn bắt tôi.

Có rất nhiều người từ xa chạy đến. Mùi vị toát ra từ những người này khiến tôi nhận

ra họ chính là những dân quân mấy ngày trước đã bắt tôi tại nhà Tây Môn. Cho dù chỉ
mới ăn lưng bụng nhưng với loại thức ăn ngon như thế, một miếng đã bằng mười
miếng, hơn nữa tôi rất khỏe mạnh, tôi đủ sức để đương đầu với chúng, tôi không thể để
cho chúng bắt. Chúng mày chỉ là loài vật hai chân ngu ngốc!

Lúc ấy trên đường đất, một con quái vật hình vuông màu cỏ úa, dáng đi nghiêng

ngả nhưng tốc độ cực nhanh lù lù tiến đến, sau mông đất bụi vàng bốc lên mù mịt. Bây
giờ tất nhiên tôi đã biết đó là chiếc xe Jeep do Liên Xô sản xuất. Không chỉ biết xe Jeep
mà tôi còn biết đủ các loại xe khác, thậm chí còn biết cả phi cơ của Mỹ, hàng không
mẫu hạm của Nga nữa ấy chứ! Nhưng lúc bấy giờ tôi chỉ là một con lừa, con lừa của
năm một nghìn chín trăm năm mươi tám. Con quái vật có bốn cái chân tròn này nếu
trên đường bằng phẳng, tốc độ của nó tất nhiên nhanh hơn tôi, song chạy trên đường
núi gập ghềnh, chắc chắn không phải là đối thủ của tôi. Mạc Ngôn đã từng nói rằng
“Sơn dương leo cây giỏi, lừa leo núi là nghề” rồi cơ mà.

Nhưng để tiện cho việc kể lại câu chuyện, cứ xem là lúc đó tôi đã biết nó là chiếc xe

Jeep do Liên Xô chế tạo nhé. Đang lúc tôi vừa hoảng sợ vừa hiếu kỳ chăm chăm nhìn
chiếc xe, đội dân quân đã lặng lẽ bao vây, còn chiếc xe thì tắt máy đứng phía trước mặt
cách tôi khoảng vài chục mét, chặn mất con đường thoát thân của tôi. Mấy người nhảy
xuống khỏi xe chạy về phía tôi, dẫn đầu là một người quen quen. A! Ông Trần, trước là
khu trưởng, bây giờ là huyện trưởng. Mấy năm không gặp, nhưng ông ta không thay
đổi gì mấy, ngay cả bộ quần áo mặc trên người chắc cũng là bộ mấy năm trước tôi đã
nhìn thấy ông mặc.

Tôi không hề ác cảm với ông Trần. Những lời ông ta tán dương tôi mấy năm trước

vẫn còn làm ấm lòng tôi, kinh nghiệm thuần phục lừa của ông khiến tôi cảm thấy ông
thân thiết. Tóm lại, đối diện với một người có cảm tình với loài lừa như ông huyện
trưởng Trần khiến tôi yên tâm, đứng chờ ông ta đến gần tôi.

Ông Trần khoát tay ra hiệu những người cùng đi theo dừng lại, cũng ra hiệu cho

mấy người dân quân đang sẵn sàng bắt tôi, thậm chí sẵn sàng đánh chết tôi, đang đứng
phía sau không được tiến lên. Chỉ một mình ông ta, một tay đưa về phía trước, mồm
huýt sáo, từ từ đi về phía tôi. Gần lắm rồi, chỉ còn bốn năm bước chân, tôi thấy ông ta
đang cầm trên tay một chiếc bánh đậu màu vàng thơm nức. Khúc hát ông ta huýt sáo
nghe rất quen thuộc, buồn buồn làm lòng tôi xốn xang. Sự lo lắng sợ hãi của tôi biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.