SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 96

- Con nhìn không ra à? Giống hệt đôi mắt con lừa nhà ta!
Lời nói của bố gợi cho tôi nhớ lại hình ảnh con lừa đen, nhưng nó lại mơ hồ, lẫn lộn

lung tung, chỉ nhớ được một điều, đó là một con lừa lông mượt như tơ, thường hay
ngoác mồm nhe đôi hàm răng trắng nhởn, ngẩng cao cổ kêu những tràng dài. Nhưng
đôi mắt của nó thế nào, tôi không thể nhớ nổi.

Dường như muốn giúp tôi thoát khỏi mớ bòng bong về ký ức, bố kể cho tôi nghe

một chuyện có liên quan đến luân hồi nghiệp báo. Có một người nằm mộng gặp được
người bố đã mất của mình. Bố anh ta nói: Con ơi, bố sẽ đầu thai thành trâu, ngày mai
bố sẽ được sinh ra. Ngày hôm sau, quả nhiên con trâu nái trong nhà đẻ được một nghé
đực. Anh ta chăm sóc con nghé rất đặc biệt, lúc nào cũng gọi nó là bố, không dám xỏ
mũi cũng không dám buộc dây, lúc làm việc cứ mệt là nghỉ... Bố dừng lại làm cho tôi
thêm tò mò, hỏi: Sau đó thế nào? Bố có vẻ do dự giây lâu rồi nói: Chuyện này không
nên kể cho trẻ con, nhưng thôi cứ nói vậy. Lúc con trâu đang tự liếm cuống rốn mình -
sau này tôi mới hiểu liếm cuống rốn là thủ dâm - thì cô con dâu nhìn thấy. Cô ta kêu
lên: Bố, tại sao bố lại làm như vậy? Thật là xấu hổ! Và con trâu đã đâm đầu vào tường
đá, chết tươi. Ôi! Bố buông một tiếng thở dài.

13


Khuyên nhập xã, thuyết khách đầy nhà,
Loạn hộ nhỏ, quý nhân tương trợ.


- Này Lam - Ngàn - Năm! Tôi không dám bảo cậu gọi tôi bằng ông đâu! Tôi thu hết

can đảm vỗ vào vai Lam - Ngàn - Năm, nói: Cho dù bây giờ tôi là ông già năm mươi
lăm tuổi, còn cậu thì mới chỉ là đứa bé năm tuổi. Tôi còn là người đã đẻ ra bố cậu.
Nhưng nếu quay về với bốn mươi năm trước, tức là năm một nghìn chín trăm sáu mươi
lăm, vào cái mùa xuân đầy tao loạn ấy, quan hệ giữa tôi và cậu vẫn là giữa một đứa bé
mười lăm tuổi và một con nghé mà thôi.

Rất nghiêm trang, Lam - Ngàn - Năm gật gật đầu, nói:
- Mọi chuyện cũ đều hiển hiện trước mắt...
Từ đôi mắt của Lam - Ngàn - Năm, tôi nhìn thấy cái vẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh

nhưng chân thật của một con trâu...

Cậu từng khẳng định rằng, cậu chưa bao giờ quên mùa xuân năm ấy, gia đình chúng

tôi chịu rất nhiều áp lực nặng nề. Xóa bỏ cho được hộ cá thể cuối cùng tựa hồ trở thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.