SỐNG HAY CHẾT - Trang 141

23

Trên đường lái xe về Houston, Moss luôn mở cửa sổ và bật đài thật to.
Không phải nhạc quê hương. Anh thích nghe nhạc blue cổ điển của phương
Nam với nỗi đau đớn, sự cứu rỗi và người phụ nữ đã làm tan vỡ trái tim.
Cuối buổi chiều, anh dừng lại trước nhà thờ Tin lành sơn trắng với cây thánh
giá gỗ treo trên bức tường phía trước, bên trên có dòng chữ: ĐỨC CHÚA
KHÔNG CẦN THAN VÃN.

Anh đậu xe trong bóng râm của cây du xiêu vẹo với thân cây cong queo

và bộ rễ cày lên trên vỉa hè xi măng như đang trải qua một trận động đất
chậm chạp nhất. Nhà thờ khóa cửa, nên anh đành men theo lối đi nhỏ bên
cạnh, tới một căn nhà khung gỗ, tường bằng gạch xi măng, mát mẻ hơn vì có
nhiều cây cối. Hoa được trồng thành từng luống gọn gàng với các cạnh được
xới thẳng bằng xẻng.

Moss gõ cửa. Một phụ nữ to béo xuất hiện phía sau cánh cửa, tay chống

gậy.

“Tôi không mua gì đâu.”
“Bà là bà Palmer à?”
Bà sờ soạng đeo chiếc kính có gắn dây quàng quanh cổ. Nhìn thẳng vào

anh. Moss lùi lại, tránh làm bà sợ hãi.

“Cậu là ai?”
“Tôi là bạn của Audie.”
“Người kia đâu?”
“Người nào?”
“Người gõ cửa vừa nãy. Anh ta cũng nói là người quen của Audie. Tôi

không tin anh ta và cũng chẳng tin cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.