SỐNG HAY CHẾT - Trang 143

đường thẳng ngăn giữa chúng.

Bà Palmer bắt đầu trở nên ủy mị khi nói về chuyện Audie giành được

học bổng trong trường đại học và đã chăm chỉ học hành để trở thành kỹ sư
ra sao cho đến khi Carl phá hủy tất cả.

“Hiện giờ Carl ở đâu?” Moss hỏi.
“Chết rồi.”
“Bà đang nói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng?”
“Đừng có chơi chữ với tôi,” bà nạt nộ. “Một người mẹ sẽ biết nếu đứa

con của mình đã chết.”

Moss giơ tay lên. “Tôi biết bà đã nói mọi chuyện với cảnh sát, bà

Palmer, nhưng có điều gì bà chưa kể với họ không? Những nơi mà Audie có
thể đến. Hay bạn bè cậu ấy chẳng hạn.”

Bà lắc đầu.
“Còn bạn gái cậu ấy thì sao?”
“Người nào?”
“Cậu ấy có một tấm ảnh luôn mang theo bên người. Cô ấy rất dịu dàng,

nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói về cô ấy - ngoại trừ lúc ngủ mơ. Tên cô ấy là
Belita. Chỉ duy nhất một lần tôi thấy Audie nổi nóng là khi có người ăn cắp
bức ảnh đó.”

Bà Palmer có vẻ suy tư. Trong một thoáng, anh tưởng bà nhớ ra điều gì

đó, nhưng rồi lại thất vọng.

“Tôi chỉ gặp nó hai lần trong suốt mười bốn năm - một lần là lúc nó

hôn mê và bác sĩ bảo nó sắp chết. Rồi họ nói não của nó bị ảnh hưởng nặng
do viên đạn găm vào đầu, nhưng thằng bé đã chứng minh họ sai lầm. Tôi
gặp nó lần hai lúc nó bị kết án. Thằng bé đã bảo tôi đừng lo lắng. Làm sao
một người mẹ lại có thể không lo lắng được chứ?”

“Bà có biết tại sao Audie bỏ trốn không?”
“Không, nhưng tôi không tin thằng bé lấy số tiền đó.”
“Cậu ấy đã thú nhận.”
“À, nếu nó làm thì chắc chắn phải có lý do.”
“Lý do à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.