SỐNG HAY CHẾT - Trang 173

“Cô ấy không đi nữa, ông Brennan.”
Lại một khoảng bối rối nữa, nhưng Audie không để nó kéo dài. “Ông

không biết tôi, và ông có lý do để không nghe tôi nói. Nhưng tôi tin ông là
một ông bố tốt, luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp nhất cho gia đình
mình.”

“Tôi là người theo đạo Cơ Đốc.”
“Người ta thường nói, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương - ngay cả

vết thương nặng nề nhất. Có lẽ ông vẫn nhớ lý do bất hòa giữa ông và
Cassie. Tôi biết ông cảm thấy bực bội thế nào vì cho rằng cô ấy đang lạc lối
và muốn ngăn cô ấy tiếp tục mắc thêm sai lầm. Nhung cả ông và tôi đều
hiểu rằng có một vài chuyện không thể khuyên nhủ hay dạy dỗ được. Con
người phải tự tìm câu trả lời cho chính mình.”

“Tên cậu là gì, chàng trai?”
“Audie.”
“Sao lại gọi cho tôi?”
“Bởi vì con gái và cháu gái ông cần ông.”
“Nó cần tiền.”
“Không, thưa ông.”
“Tại sao con bé không tự gọi cho tôi?”
“Cô ấy có chút cứng đầu… theo cách rất đáng yêu. Có lẽ cô ấy được

thừa hưởng từ ông. Cô ấy rất tự trọng. Và là một người mẹ tốt. Cô ấy đã tự
mình nuôi dạy con.”

Ông Brennan muốn nghe mãi. Giọng ông trở nên nghèn nghẹn và đầy

hối hận. Audie tiếp tục trò chuyện, trả lời các câu hỏi của ông, lắng nghe các
cuộc tranh cãi dường như đã không còn rõ rệt sau bao nhiêu năm qua. Vợ
ông đã mất. Ông có hai công việc. Ông đã không dành nhiều tình cảm cho
Cassie như cô xứng đáng được hưởng.

“Cô ấy đang ở đây,” Audie gợi ý. “Ông có muốn nói chuyện với cô ấy

không?”

“Có, tôi rất muốn.”
“Giữ máy nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.