Valdez nhắm nghiền mắt. Một giọt nước xuất hiện và lăn qua khóe mắt.
Anh ta lau nó đi. “Tôi không biết Palmer sẽ bắn họ.”
Phụ tá của cảnh sát trưởng gõ cửa. Trẻ măng. Một gương mặt mới.
Cười toe toét.
“Xem tôi tìm thấy gì này,” cậu ta vừa nói vừa giơ khẩu súng dính đầy
bùn đất lên bằng ngón cái và ngón trỏ.
“Hừ! Cậu có tìm được não mình nữa không?”
Viên phụ tá cau mày, nụ cười biến mất.
Desiree mở một túi nhựa có khóa. “Đây là bằng chứng, cậu thật ngu
ngốc.”
Khẩu súng lẩm lem rơi vào bên trong. “Chỉ tôi chỗ cậu tìm thấy nó.”
Cô theo cậu ta ra ngoài, đi giữa các xe cảnh sát của đội và xe cứu
thương, ngang qua các du khách tội nghiệp, những người không liên quan và
những kẻ hiếu kỳ. Dù không nghe thấy các cuộc đối thoại nhưng cô biết họ
đang kinh ngạc về vóc dáng nhỏ bé của mình, đùa cợt hay thủ thỉ về cô đặc
vụ điều tra nhỏ nhắn của FBI. Mỗi ngày Desiree đều phải đối mặt với tình
huống tương tự, nhưng cô biết không cách nào thay đổi ADN hay lấy vài
centimet từ hông để đắp xuống chân cô.
Viên phụ tá dẫn cô đi xuôi theo cống thoát nước mưa phía sau một nhà
máy và nhà kho cho đến khi tới cây cầu bằng xi măng. Cậu ta rọi đèn pin
xuống cống, làm lộ một vũng nước đầy váng dầu. Desiree đeo găng tay nhựa
rồi trượt xuống bờ dốc, tìm kiếm giữa đám cỏ dại, sỏi đá, mảnh kính vỡ, cao
su phế thải, vỏ lon bia, vỏ chai rượu vang cùng giấy gói bánh hamburger.
Cấp trên đầu tiên của cô đã nói hầu hết các đặc vụ đều mắc sai lầm khi
nhìn nhận sự việc từ trên xuống, trong khi họ phải làm ngược lại. “Cô phải
nghĩ như tên tội phạm,” ông nói. “Hãy nhảy xuống nơi cặn bã và nhìn thế
giới qua đôi mắt của chúng.”
Ngay lúc này cô đang lội qua làn nước hôi thối trong lòng cống bẩn
thỉu. Cách duy nhất để xem xét là leo lên trên.