sáng. Gã cao lớn với cái mũi dài cùng chòm râu dưới cằm kéo từ tóc mai
xuống cho đến khi biến thành bộ râu quai nón. Gấu quần nhét vào bên trong
giày.
“Chào anh.”
Audie cố mỉm cười, gật đầu chào.
“Anh bị mất gì à?”
“Chìa khóa.”
Gã ta rít một hơi thuốc. Điếu thuốc sáng rực lên. Audie không thể nhìn
rõ ánh mắt gã, nhưng bản năng cho anh biết chúng đần độn và tàn nhẫn - đó
là ánh mắt của những phạm nhân trên sân nhà tù mà không ai dám đến gần,
trừ trường hợp vô tình đụng phải và sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Audie bắt đầu kéo tấm bạt che lên, một con Camry hiệu Toyota gần
như mới. Gã đàn ông giẫm nát điếu thuốc dưới đế giày.
“Tôi muốn anh ném chìa khóa cho tôi.”
“Tại sao?”
“Có một số việc người ta buộc phải làm. Đừng khiến chúng thêm khó
khăn.” Hai tay gã vẫn đút trong túi. “Nếu rút thứ này ra thì tao buộc phải
dùng nó đấy.”
Audie ném chìa khóa cho gã.
Gã đi vòng ra phía sau, mở cốp xe. Nắp xe bật lên. “Vào đi.”
“Không.”
Bàn tay xuất hiện cầm theo khẩu súng, nòng súng như cái ống nhỏ rỗng
đen sì, nhắm thẳng vào ngực Audie.
“Anh không phải là cớm.”
“Vào.”
Audie lắc đầu, nhìn khẩu súng di chuyển từ ngực lên trán anh.
“Bọn họ yêu cầu sống hoặc chết, anh bạn. Với tao thì chẳng khác gì
nhau.”
Audie cúi người về phía cốp xe, khẩu súng đập mạnh vào gáy anh. Anh
không thấy ánh sáng lóe lên hay nổ đom đóm mắt. Trong khoảnh khắc ngắn
ngủi ấy, bóng tối thu hẹp lại thành một đốm sáng nhỏ và biến mất hoàn toàn,
giống như ai đó vừa tắt cái tivi đen trắng cũ.