SỐNG HAY CHẾT - Trang 270

Có người đang gõ vào cửa kính xe. Khuôn mặt cáu kỉnh của người chị

họ ra hiệu cho Audie hạ kính xuống. Cô ấy đang nắm tay thằng bé.

“Viết địa chỉ của anh,” cô ấy nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Audie cuống cuồng tìm bút và… giấy. Tìm thấy hóa đơn bán xe, anh

liền viết nhanh địa chỉ tên nhà nghỉ. Phòng 24.

“Cô ấy sẽ liên hệ với anh.”
“Bao giờ?”
“Ăn mày đừng có đòi xôi gấc.”
Chờ đợi dường như là một chuyện buồn chán, nhưng không đúng với

Audie. Cả đêm thức trắng của anh tràn đầy háo hức hơn bao giờ hết. Anh đi
đi lại lại. Anh lý luận. Anh tập hít đất. Anh không xem tivi. Không ngủ.
Không thể giết được thời gian. Anh có thể đâm cọc nhọn vào tim nó, cắt vụn
nó ra, thiêu đốt, chôn vùi nó thật sâu, nhưng nó vẫn sống nhăn.

Anh chờ đợi suốt ba ngày cho đến khi nhận được tin nhắn của chị họ

Belita, và mất thêm hai ngày nữa trước khi anh đứng ở trạm xe bus trên đại
lộ National, chờ đợi tới lúc hành khách xuống hết, nhìn chăm chăm từng
khuôn mặt. Nếu cô ấy bị lỡ xe? Nếu cô ấy thay đổi suy nghĩ thì sao?

Nhưng rồi cô bước xuống bậc cuối cùng, đứng giữa hai hàng xe, trên

tay là chiếc vali nhỏ. Audie đột nhiên không biết nói gì. Ngơ ngẩn. Khoảng
cách giữa bọn họ dường như trở nên mênh mông. Cô mỉm cười. Hốc hác.
Mệt mỏi. Cô nắm chặt chiếc vali màu da cam xấu xí và một cậu bé đang áp
sát vào bụng cô. Tỏ ra sợ hãi, thằng bé mặc quần kẻ nhung màu be, áo
phông và đi giày màu đỏ tươi.

Audie không biết phải nói hay làm gì. Anh đón lấy vali của Belita. Đặt

xuống. Ôm cô. Anh siết cô quá chặt.

“Bình tĩnh,” cô nói, nhích người ra.
Anh tiu nghỉu nhìn cô. Cô nắm tay anh, đặt lên bụng mình. Đôi mắt anh

nghi hoặc.

“Là con anh,” cô nói, chờ đợi phản ứng của anh.
Anh cúi xuống, bế bổng cô lên, ôm hông, nâng cô lên cao để mặt anh

úp vào bụng cô, hôn lên đó qua lớp váy cotton. Cô cười to và bảo anh đặt cô
xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.