SỐNG HAY CHẾT - Trang 340

Ông già săm soi anh, vừa gãi vết côn trùng cắn ở cổ. “Chà, tốt nhất anh

nên vào trong.”

Moss đi theo Theo vào hành lang tối om, có mùi dầu nấu ăn và cà phê.

Một phụ nữ châu Á đang ngồi trên ghế bành, xem đĩa hài, cô ta khoảng một
nửa số tuổi của ông già, mặc quần soóc bò cùng áo ba lỗ.

“Ngài cảnh sát trưởng đề nghị đưa thêm tiền à?”
“Đó là thứ ông muốn hả?”
“Tôi vừa cưới vợ. Bà vợ đầu của tôi chết cách đây ba năm. Lấy cô này

châu Á, nhưng vẫn là người Mỹ, anh hiểu tôi đang nói gì chứ - chắc là
hiểu.”

Sàn bếp bẩn thiu, lớp vải dầu bị sờn rách vài chỗ, lót bằng giấy báo đã

ngả sang màu vàng.

“Báo với cảnh sát trưởng rằng tôi không hé răng nửa lời với bất kỳ ai

về thằng bé. Không một ai. Tôi luôn tuân theo thỏa thuận.”

“Ông đã được trả tiền.”
“Nhưng không đủ.”
“Ông muốn thêm bao nhiêu nữa?”
Theo lại gãi cổ và cân nhắc về con số. “Hai ngàn.”
“Con số quá cao đấy.”
“Không phải tôi đang đe dọa đâu. Đừng để cảnh sát trưởng có cảm giác

như thế. Chỉ là một đề nghị thôi. Tôi không muốn làm người vô ơn.”

“Tôi hiểu rồi - tức là ông muốn ngài cảnh sát trưởng trả thêm tiền để

giữ bí mật về thằng bé.”

“Đúng thế.”
Theo bước tới cạnh bồn rửa, mở vòi nước, uống bằng vỏ một lọ mứt.

Nước chảy tràn qua chòm râu, rơi xuống áo sơ mi kẻ ô vuông của ông ta.
Sau đó, ông ta đổ đầy nước vào lọ và mang ra mời Moss.

“Không, cảm ơn,” Moss từ chối. “Ông tìm thấy thằng bé ở đâu?”
Theo uống hết nước ở cái lọ. “Đằng kia.” Ông ta chỉ qua tấm rèm rách.

“Thằng bé đi lạc - bẩn thỉu kinh khủng - không quá ba hoặc bốn tuổi, đội mũ
cao bồi, đeo khẩu súng đồ chơi bằng nhựa sơn màu bạc. Thật ngạc nhiên là
nó không chết ở đó. Nó có thể bị ngã xuống suối, gãy chân hoặc chặn đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.