SỐNG HAY CHẾT - Trang 372

đến khi nó bị rách. “Ryan bảo là nó bị bỏ rơi. Có người tìm thấy nó bị lạc
trong rừng. Bẩn thỉu, lạnh cóng. Ryan đã đưa nó tới bệnh viện và cố tìm lại
bố mẹ nó. Về sau anh ấy vẫn thường xuyên liên hệ với Trung tâm Gia đình
và Dịch vụ bảo trợ.”

“Vợ chồng cô đã chăm sóc và sau đó nhận thằng bé làm con nuôi à?”
“Chúng tôi đã cố gắng sinh con, thực hiện mọi biện pháp - bơm tinh

trùng, sàng lọc trứng, thụ tinh trong ống nghiệm - nhưng đều không thành
công. Chúng tôi cũng không thực sự có ý định nhận con nuôi cho đến khi
Max xuất hiện. Giống như Chúa đã mang thằng bé tới cho chúng tôi.”

“Max có biết không?”
Sandy nhìn chằm chằm vào hai tay. “Chúng tôi đã định sẽ nói với thằng

bé khi nó đủ trưởng thành.”

“Nó đã mười lăm tuổi rồi.”
“Chẳng lúc nào phù hợp cả.” Cô ấy thay đổi chủ đề. “Cô biết không,

năm tháng đầu tiên thằng bé chẳng hề nói gì. Không một lời nào. Không ai
biết tên thật của nó. Chúng tôi gọi nó là Buster một thời gian dài - theo tên
con chó đã tìm ra nó - nhưng rồi thằng bé bắt đầu nói chuyện và bảo tên nó
là Miguel. Ryan không thích cái tên đó và chúng tôi đề nghị gọi nó là Max,
thằng bé cũng không phản đối.”

Desiree không bình luận gì. “Miguel có nói họ của nó không?”
“Không.”
“Nó có nói nó đến từ đâu không?”
“Một hai lần nó cũng chỉ vào vài bức tranh hoặc nói gì đó mà có thể là

manh mối, nhưng Ryan bảo chúng tôi không nên ép thằng bé.” Sandy nheo
mắt. “Tôi luôn lo sợ sẽ có ai đó tới đòi thằng bé. Mỗi khi nghe chuông điện
thoại hay tiếng gõ cửa - tôi lại tưởng là mẹ thằng bé tới tìm. Ryan nói nếu
mẹ thằng bé đến thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì Max đã là con hợp pháp
của chúng tôi.”

Cô ấy nhìn Desiree, hai mắt rưng rưng. “Tại sao chúng tôi lại bị trừng

phạt? Chúng tôi đã làm việc tốt. Chúng tôi là bậc cha mẹ tốt mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.