SỐNG HAY CHẾT - Trang 401

tiểu hàng giờ. Tôi không có con trai, chỉ có mấy đứa con gái, nhưng tôi
không phàn nàn. Bọn chúng đối xử rất tốt với tôi. Tôi đã thấy cách cậu chăm
sóc Max và tin rằng cậu sẽ không bao giờ làm hại thằng bé.”

“Cảm ơn ông,” Audie nói.
“Chẳng có gì phải cảm ơn tôi cả.” Tony liếc nhìn Max. “Chúc may

mắn, cậu bé.”

Tony bước ngang qua ban công, chậm rãi đi xuống bậc thềm, cảm nhận

mỗi bước chân trong bóng tối. Lúc đi tới chiếc xe của mình, ông ta dừng lại
kiểm tra vết đạn và lầm bầm nguyền rủa. Ông ta hướng về phía con đường,
bước chân trở nên nặng nề, ngực dần đau thắt.

Nỗi hoảng sợ chính là kẻ thù. Đó là những lời trung sĩ huấn luyện của

ông thường nói. Hoảng loạn là những gì còn sót lại khi nỗi sợ hãi khiến bộ
não của bạn trở nên vô dụng. Xe cảnh sát đâu rồi nhỉ? Tại sao không thấy họ
chạy ra đón ông?

Trong khoảnh khắc đó, luồng ánh sáng lóe lên gần như khiến Tony phải

lui lại. Ông giơ tay lên che mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài một vòng
tròn màu đỏ chiếu thẳng lên mi tâm của ông.

“Đứng yên đó,” một giọng nói vang lên.
“Tôi không có vũ khí.”
“Giơ hai tay lên đầu.”
“Này, tôi sắp mù rồi đấy. Anh có thể tắt đèn đi được không?”
“Quỳ xuống.”
“Đầu gối của tôi không còn là chúng nữa.”
“Làm đi.”
“Tôi chỉ là người chăm nom nhà cửa thôi. Anh không cần lo sợ về tôi.

Tôi không làm sao. Thằng bé an toàn.”

“Ông tên gì?”
“Tony Schroeder.”
“Sao ông lại quen biết Audie Palmer?”
“Tôi không quen cậu ta, chỉ vừa mới gặp cậu ta thôi. Tôi tới kiểm tra

căn nhà sau trận bão. Các anh đã bắn xe của tôi và thuyền của nhà Halligan.
Tôi hy vọng ai đó sẽ trả tiền cho nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.