SỐNG HAY CHẾT - Trang 407

Nhìn ngang dọc khắp bãi cát, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm đầy trong anh.

Tại sao thế giới lại ruồng bỏ anh? Điều gì khiến nó không thể lập lờ chứ?

Anh rên rỉ, cố đứng lên, bắt đầu chạy dọc bờ biển. Đạn cày tung mặt

cát, bay vèo qua tai anh. Bọn chúng không bắn lung tung. Có những khoảng
ngắt giữa mỗi lần bắn. Chúng không phải tay mơ, mà là những kẻ chuyên
nghiệp, có mục tiêu rõ ràng. Chúng tới để làm việc.

Anh chạy theo hình dích dắc, ngã vào một mương nước, giữ chặt cánh

tay bị thương, nhìn chăm chú lên bầu trời, xem xét các lựa chọn của mình.

Bỏ cuộc.
Không.
Đứng lên.
Không thể.
Nhìn lại phía sau, anh thấy những bóng người ẩn mình trong đám cỏ

thấp, xơ xác, nơi đám côn trùng đã im bặt. Nỗi ám ảnh. Những bóng ma.
Cuồng nộ. Những vị thần thiếu kiên nhẫn. Bọn chúng đang nạp đạn. Chờ đợi
anh.

Moss và Desiree đã đến sát ngôi nhà và đang nấp bên dưới ban công, họ
ngửi thấy mùi khoáng lạnh của xi măng cùng dương xỉ nhiệt đới. Ai đó đang
ôm mặt, nằm ở chân thềm. Rên rỉ. Có tiếng tranh cãi phía trên. Hai người
đang đi xuống bậc thềm - một cậu thiếu niên cùng một người đang cầm khẩu
tự động.

“Làm như bố nói.”
“Bố đã bắn chú ấy.”
“Câm mồm!”
Desiree nhận ra giọng của người lớn tuổi hơn. Moss đang đứng ngay

chân thềm lúc họ xuống tới đó. Anh thò chân ra, đặt lên mặt thềm gỗ. Valdez
lộn nhào về phía trước. Max nhảy ra khỏi đường đi. Desiree bước ra từ bóng
tối, gí súng vào đầu viên cảnh sát trưởng.

“Nằm yên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.