SỐNG HAY CHẾT - Trang 51

tân, không phải nơi đón tiếp khách đến thăm, mà là căn phòng nhỏ thường
được dùng khi các luật sư tới gặp khách hàng của họ.

Bác sĩ tâm thần của nhà tù, Heller, đang đợi bên ngoài căn phòng. Tù

nhân thường gọi cô là Quý cô Pritikin, bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất
trong trại giam có cân nặng dưới hai trăm pound

[19]

. Moss ngồi xuống, chờ

xem cô sẽ nói gì.

“Tôi lại phải điều trị à?” Anh hỏi.
“Anh tới đây không phải để gặp tôi,” cô đáp.
“Không phải à?”
“FBI muốn nói chuyện với chúng ta.”
“Về chuyện gì?”
“Audie Palmer.”
Heller luôn khiến Moss nhớ tới bác sĩ trị liệu ngôn ngữ, người đã bắt

anh luyện những bài diễn thuyết lúc anh bắt đầu vào trung học vì anh không
thể uốn lưỡi phát âm “r” hay bật hơi âm “h”. Cô bác sĩ đó mới hơn hai mươi
và thường cho ngón tay vào miệng anh để chỉ cho anh vị trí phải đặt lưỡi khi
phát âm một từ nhất định.

Cửa phòng mở ra, một nhân viên giám sát rời đi, gật đầu với Heller, cô

là người tiếp theo. Moss ngồi chờ, hai chân xoạc rộng, mắt nhắm nghiền,
đầu tựa vào tường. Tù nhân là các chuyên gia giết thời gian vì họ có những
năm tháng dài đằng đẵng. Họ có thể đọc đi đọc lại một cuốn tạp chí hay một
cuốn sách, xem cùng một bộ phim, nói cùng một câu chuyện và kể cùng một
chuyện cười để năm tháng trôi đi.

Moss nghĩ về Audie và cố vẽ ra hình ảnh anh đang tận hưởng tự do,

ngủ cùng các cô đào Hollywood hay ném vỏ champagne rỗng ra khỏi du
thuyền. Không chắc là đúng, anh thầm nhủ, song những hình ảnh tưởng
tượng vẫn khiến khóe môi anh nhếch lên

Sau khi Audie sống sót nhờ trận đấu “quyền anh” đó, anh bắt đầu ngồi

cùng bàn ăn với Moss. Họ hiếm khi nói chuyện cho đến lúc ăn xong, và
thường chỉ là những mẩu chuyện hay bình phẩm nho nhỏ hơn là các suy
ngẫm về cuộc sống. Audie vẫn là mục tiêu của người khác vì anh còn trẻ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.