SỐNG HAY CHẾT - Trang 82

“Cậu sẽ không còn ở trong tù nữa nên chẳng có lý do gì mà phải giữ

mồm giữ miệng cả.”

“Nếu tôi biết thì đã nói với ông.”
“Có lẽ anh là người trung thành.”
Moss lắc đầu. Anh có thể thấy đủ các màu sắc nhảy nhót trước mắt

mình. Có lẽ đây chính là cảnh mà mọi người ám chỉ khi nói rằng trước khi
chết, họ thường thấy ánh sáng, hay toàn bộ cuộc sống vụt qua trước mắt.
Moss lấy làm thất vọng. Phụ nữ đâu rồi, các bữa tiệc và thời gian vui vẻ đâu
rồi? Tại sao anh không thấy chúng thay vì hình ảnh trước mắt?

Gã trẻ hơn xoay người, đấm thẳng vào bụng Moss. Thâm hiểm và bất

ngờ, cú đánh nhằm thẳng vào vùng bụng mềm ngay dưới xương ức của anh.
Anh há miệng. Không khí bị ép hết ra. Không hít vào được. Anh tưởng mình
không thở được nữa. Một chiếc giày ống đạp vào lưng, đẩy anh ngã sấp
xuống, ép mặt vào đống lá. Nước dãi chảy đầy xuống cằm anh.

“Mày bị kết án bao lâu?”
“Cả phần đời còn lại.”
“Chung thân hả? Mày thụ án được bao năm rồi?”
“Mười lăm năm.”
“Trông chờ cơ hội được giảm án hả?”
“Tôi sống nhờ hy vọng.”
Người lớn tuổi hơn ngồi xổm xuống cạnh Moss. Giọng nói và ngôn từ

của ông ta rất du dương, gần như là thôi miên. Một quý ông miền Nam.
Tầng lớp quý tộc cũ.

“Tôi định tặng cho anh một thỏa thuận, anh Webster. Một đề nghị rất có

lợi. Anh có thể gọi nó là cơ hội đổi đời bởi vì lựa chọn khác sẽ là ngắm nhìn
viên đạn bay ra từ hốc mắt của anh.”

Im lặng hồi lâu. Chiếc túi trùm bị xô lệch và Moss có thể nhìn thấy vài

centimet trên mặt cỏ. Một con sâu bướm đang bò về phía miệng anh.

“Thoả thuận là gì?” Moss hỏi.
“Tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ.”
“Nhưng tôi không biết nó là gì.”
“Mười lăm giây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.