SỐNG HAY CHẾT - Trang 81

Anh nghe tiếng bước chân nhỏ dần, tiếng côn trùng, tiếng mạch máu

của chính anh chảy rần rật trong tai. Cảm giác như cả tiếng đồng hồ đã trôi
qua chỉ trong vài phút. Moss có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ qua lớp vải dệt
thưa của chiếc túi trùm đầu. Đèn pha xẹt qua người anh. Hai chiếc xe xuất
hiện. Chúng vây xung quanh xe bus và dừng lại cách một đoạn.

Cửa xe mở ra rồi đóng lại. Hai người đàn ông bước lạo xạo trên sỏi. Họ

dừng lại ngay trước mặt anh. Moss có thể thấy được hình dạng mờ mờ của
họ. Một người đi đôi giày đen sáng bóng. Kiểu giày sang trọng. Ông ta bị
thừa cân, nhưng khi đứng thẳng lại cho người ta cảm giác rất gọn gàng. Gã
đi cùng thì nhỏ con hơn, có lẽ trẻ hơn nữa, mặc quần nâu và đi giày kiểu cao
bồi. Không ai vội vàng lên tiếng cả.

“Các ông định giết tôi à?” Moss hỏi.
“Tôi vẫn chưa quyết định,” người lớn tuổi hơn nói.
“Tôi được quyền lựa chọn chứ?”
“Còn tùy.”
Moss nghe tiếng một khẩu súng ngắn được rút ra khỏi bao và mở chốt

an toàn.

“Anh không cần nói lời nào trừ khi tôi đưa ra câu hỏi rõ ràng, hiểu

chưa?”

Moss không đáp.
“Đấy là một câu hỏi rõ ràng.”
“Ồ vâng, tôi hiểu rồi.”
“Audie Palmer đâu?”
“Tôi không biết.”
“Thật đáng tiếc. Tôi vốn hy vọng cậu sẽ là người mà tôi có thể hợp tác

được.”

Khẩu súng lục được đặt lên đầu Moss, ngay chỗ hõm sau tai phải.
“Tôi có thể hợp tác,” Moss đáp.
“Giao Audie Palmer ra.”
Moss nghe tiếng cò súng nhả ra.
“Tôi không thể nói cho ông chuyện mà tôi không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.