George có giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng nhất trong số những người
mà Audie từng gặp - giống như viên sỏi rơi vào thùng mật ong - nhưng năm
tháng đi qua, ông ngày càng ít nói cho đến khi râu tóc bạc trắng và căn bệnh
ung thư ăn mòn hết các bộ phận trên cơ thể. Audie đã không có mặt trong
đám tang của ông. Anh cũng không có mặt trong suốt thời gian ông mắc
bệnh. Đôi khi anh tự nhủ một trái tim đau đớn chắc hẳn vì nguyên nhân nào
đó hơn là vì cả đời gắn liền với khói thuốc.
Audie lại bị chìm xuống. Làn nước ấm áp, cay xè xộc vào khắp miệng,
cổ họng cùng tai anh. Anh muốn vùng vẫy để hít thở nhưng sự kiệt quệ kéo
anh xuống sâu hơn. Chân nóng rực, cánh tay đau nhức, anh còn không buồn
nhấc lên nữa. Đây sẽ là nơi kết thúc tất cả. Mở to mắt, anh nhìn thấy một
thiên thần trong chiếc áo trắng tinh gợn sóng và uốn lượn xung quanh cô
như thể đang bay trong không khí hơn là bơi trong nước. Cô vòng tay ôm
lấy anh, bộ ngực trần ẩn hiện bên dưới lớp vải mờ. Anh có thể ngửi thấy mùi
nước hoa và cảm nhận độ ấm cơ thể cô ép sát vào ngực mình. Hai mắt cô
khép hờ, đôi môi hé mở, chờ đợi một nụ hôn.
Rồi cô tát mạnh vào mặt anh và nói, “Bơi đi, chết tiệt!”
Quẫy đạp ngoi lên được mặt nước, anh vừa thở hổn hển vừa chụp lấy
đám chai nhựa trước khi chúng trôi ra xa. Ngực phập phồng, nước trào ra từ
miệng và mũi, đến nỗi ho sặc sụa. Chớp mắt, định thần lại, anh có thể nhìn
thấy hình ảnh phản chiếu của các ngôi sao trong nước và bóng đen của đỉnh
những ngọn cây chết tương phản với ánh trăng. Rồi anh tiếp tục đạp chân,
tiến về phía trước, tưởng tượng ra hình ảnh ma quái ẩn sâu bên dưới, bám
sát anh như một vầng trăng chìm trong nước.
Rất lâu sau đó, chân anh thình lình chạm vào nền đá, anh lê thân mình
lên bờ và đổ ập xuống bãi cát hẹp, hất đám chai nhựa đi. Không khí ban đêm
mang theo mùi hương hoang dã nồng đậm, vẫn còn hơi nóng của ban ngày.
Sương mù rải rác thành từng cụm trên mặt nước, trông rất giống hồn ma của
những ngư dân bị chết đuối.
Anh nằm ngửa, nhìn vầng trăng từ từ biến mất sau đám mây và có lẽ
sắp trôi nổi đâu đó trong vũ trụ sâu thẳm. Nhắm mắt lại, anh cảm nhận được
sức nặng của thiên thần khi cô ngồi trên đùi anh. Cô cúi người về phía trước,