theo Vương.
“Điện hạ, vì cái gì không cho ta đi thẩm vấn thích khách?” Vừa về đến
tẩm thất, Yam liền khẩn cấp hỏi.
“Cởi y phục!”
“Cái gì?” Yam có chút giật mình ngây ngốc. Tối nay hắn sử dụng tinh
thần lực quá độ, phản ứng có chút trì độn (chậm chạp).
Vương vẻ mặt bình tĩnh, gằn giọng lặp lại một lần nữa: “Cởi y phục!”
Yam nhìn nhìn y, nhấc tay chậm rãi cởi bỏ y phục, nhất kiện nhất kiện
(từng lớp) cởi xuống, cuối cùng chỉ để lại một cái đơn khố, lộ ra nửa người
trên xích lỏa.
Vương đỡ lấy bờ vai của hắn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra, cảm thấy trên
người hắn không có vết thương nào, ngược lại càng lo lắng.
“Trẫm cho truyền thái y đến, bắt mạch cho ngươi”
Yam hiểu ý của Vương là gì liền nói: “Điện hạ, ta không có bị thương”
“Có lẽ là nội thương!” Vương đột nhiên kích động đứng lên, gắt gao
nắm lấy hai vai của hắn, thấp giọng khàn khàn hô: “Người kia võ công lợi
hại như vậy, làm sao ngươi dám…Làm sao ngươi dám!”
Yam thật sâu cảm nhận được lo lắng cùng phẫn nộ của Vương, tựa hồ
còn ẩn ẩn xen lẫn rất nhiều cảm xúc sợ hãi, vội an ủi nói: “Điện hạ, ta thật
sự không có việc gì. Ta sớm có chuẩn bị, cho nên…”
“Nếu sớm có chuẩn bị, vì cái gì không nói cho trẫm!” Vương gắt gao
nhìn chằm chằm hai mắt hắn, lộ ra thần sắc thống khổ, nói: “Ngươi nếu đã
sớm biết có thể sẽ có ám sát, vì cái gì không phái thêm nhiều người, chuẩn
bị thêm nhiều một chút, vì cái gì…vì cái gì phải mạo hiểm chính mình?”