“Ta, ta…Ta là Kiện Long Vệ a. Chức trách của ta chính là bảo hộ điện
hạ…” Yam đối cảm xúc mãnh liệt của Vương có chút cảm thấy không biết
làm sao, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn đã điều ba vạn cấm vệ quân vào thành, lại đem trong cung bảo vệ
chặt chẽ, Kiện Long Vệ cũng thông tri trước tiên, tất cả mọi người làm tốt
chuẩn bị, còn muốn phòng bị như thế nào nữa? Hắn dù sao cũng không phải
thần thánh điều gì cũng biết, trước khi đối phương động thủ đã đi trước một
bước bắt lại đâu.
Vương đột nhiên tiến lên, gắt gao ôm lấy hắn.
Không có bất luận lời nói nào nhưng thông qua thân thể hơi hơi phát
run, Yam có thể cảm nhận được quan tâm cùng tình yêu của y đối với chính
mình.
Hắn trong lòng thập phần cảm động, lại không biết đáp lại loại tình
huống này như thế nào, đành phải chậm rãi ôn nhu ôm lại Vương.
Nhất thời hai người chính là chặt chẽ ôm lấy nhau, đều không có nói
chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Vương nói khàn khàn thấp giọng nói: “Người kia
võ công rất lợi hại. Sắc mặt của ngươi thực tái nhợt, ta thật sự thực lo lắng,
vạn nhất ngươi bị thương…”
“Điện hạ, ta không có bị thương” Yam cúi đầu vuốt ve tóc Vương, thanh
âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Vương rốt cuộc ức chế được chính mình ngừng run rẩy, trấn định lại,
buông ra hắn nói: “Hồng Lân, ngươi như thế nào lại đánh thắng được hắn?
Võ công của ngươi khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?”
Yam trêu đùa nói: “Sau lần trước luận võ cùng điện hạ”