SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 186

Yam cứ như vậy một tấc cũng không rời canh giữ ở ngoài tẩm cung của

Vương. Mà Vương lại ở trong tẩm thất đại phát lôi đình (nổi trận lôi đình).

Oanh một tiếng, Vương một cước đem phương trác (bàn vuông) trên

tháp đá ngả lăn trên mặt đất. Bút, nghiên mực, trấn xích (**) bên trên cũng
văng khắp nơi.

“Nôn —— ngô…”

Vương tức giận còn không có phát hoàn, bỗng nhiên một trận vựng

huyễn (choáng váng) cùng với cảm giác buồn nôn mãnh liệt tràn tới, che
miệng vọt tới tường biên, cúi xuống tinh xảo đồng bồn rửa mặt trên giá gỗ,
cuồng loạn nôn một trận.

Vãn thiện y căn bản chưa ăn, trong dạ dày cũng không có cái gì, cho dù

có, lúc này cũng phun ra hết.

Y phun đến choáng váng hoa mắt, từng đợt hư thoát, quỳ rạp trên mặt

đất, quả thực suýt ngất xỉu.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc vượt qua trận khó chịu này, ánh mắt

đều bị nước mắt chảy ra bao phủ.

Vương chật vật dùng ống tay áo xoa xoa mắt, dựa vào sàn nhà chậm rãi

đứng dậy đi đến tường biên, lại vô lực ngã xuống ngồi dưới đất, duỗi thẳng
tứ chi, ôm ngực.

Một lúc sao mới đỡ một chút, muốn vịn vào vách tường chậm rãi đứng

lên, cúi đầu, lại thấy trong đồng bồn hữu (có) nhất ti hồng sắc (một tia màu
đỏ).

Y sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới giật mình chính

mình thế nhưng hộc máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.