“Ân?” Vương đang chuyên tâm nhìn ngắm họa chỉ.
Yam thật cẩn thận vươn tay, nói: “Điện hạ, coi như ngài hoài dựng,
nhượng ta…nhượng ta sờ sờ bụng ngài đi”
Vương hơi hơi sửng sốt, cảm thấy được bộ dạng của hắn thập phần đáng
yêu, liền buông bút lông, tọa thẳng thân thể, nói: “Hảo. Ngươi sờ đi”
Yam ôn nhu cười, thật cẩn thận đưa tay đặt lên bụng Vương, lẳng lặng
vuốt ve.
Vương nhìn thấy bộ dáng hắn làm như là thật, vừa hoan hỉ lại sủng nịch,
vui đùa hỏi: “Như thế nào? Có chạm đến không?”
Yam cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt rất là ấm áp cùng chờ mong,
nhẹ giọng nói: “Chạm đến a, hài tử ở trong bụng điện hạ, hảo quai (ngoan)”
Vương thấy vẻ mặt động lòng người như thế của hắn, ngược lại có chút
xấu hổ, nhất thời không nói gì. Giờ khắc này y đột nhiên thật tình cầu
nguyện: nếu trong bụng ta thật sự có hài tử của Hồng Lân thì tốt rồi.
Đột nhiên Yam giật mình, cảm giác được hô ứng của hài tử.
Di? Hài tử này, hài tử này…
Yam kinh hỉ. Hắn tuy rằng sớm nhận thấy được sóng tinh thần của thai
nhi, nhưng bởi vì nghĩ đến hài tử này càng có khuynh hướng là thân thể
nhân loại, cho nên vẫn đối sự phát triển tinh thần lực của nó không có gì
chờ mong. Ai ngờ hôm nay thế nhưng cảm giác được tinh thần lực đáp lại,
có thể thấy được tinh thần thể của nó cũng là đang phát triển.
“A—-”
“A…”