“Điện hạ, ta đã trở về”
Vương ngẩng đầu đối hắn cười, buông bút lông trong tay.
Yam ngồi xuống, nói: “Ngài lại đang họa tranh”
Hắn nhìn thấy nét phác họa trên giấy Tuyên Thành, tựa hồ là bộ dáng
của một thiếu niên, không khỏi nói: “Điện hạ là họa ta sao?”
“Ân. Vẫn chưa họa hảo”
“Vì cái gì chỉ có một mình ta?” Yam nhìn Vương mỉm cười nói: “Điện
hạ, ngài ở nơi nào?”
Vương có chút ngượng ngùng, dừng một chút nói: “Trẫm chính là nghĩ
muốn họa một mình Hồng Lân ngươi a”
Yam nói: “Như thế không tốt. Ta nghĩ cùng điện hạ cùng một chỗ” Hắn
nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Điện hạ, chờ sau khi ngài họa hảo
bức tranh này, nhượng ta ở bên cạnh họa ngài đi”
Vương có chút mới lạ chớp chớp lông mi, cười nói: “Hồng Lân, ngươi
muốn họa trẫm sao?”
“Không thể sao? Ha hả, họa kĩ (kĩ năng vẽ) của ta chính là do điện hạ
ngài trước đây thân thủ (chính tay) dạy a. Chẳng lẽ ngài không tin ta có thể
họa tốt bức tranh?”
Vương cao hứng nói: “Đương nhiên tin tưởng. Hảo. Chờ sau khi trẫm
họa hảo bức tranh này, liền để Hồng Lân ngươi đến họa ta”
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng nhất thời đều thập phần ngọt ngào.
Yam thực thích cảm giác thản nhiên mà ấm áp khi cùng Vương cùng
một chỗ.