SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 149

Huy, Trung Quốc.

Các bạn học vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực, "Cô ơi, đang

leo núi mà, đừng nói mấy thứ này nữa!"

Cô địa lý nhướng mày, ra vẻ thông thạo, "Đây là buổi học ngoại khóa!

Đương nhiên phải học rồi! Nếu không em cho rằng chúng ta ra ngoài làm
gì?"

Một lát sau, cô địa lý cũng không nói nữa, cô có chút không bò nổi.

Thầy Trương chủ nhiệm lớn là nam, thể lực tương đối khá, dứt khoát đi
tuốt đằng trước dẫn đường. Những người khác có thể lực tương đương thầy
thì ở đội ngũ sau cùng tránh trường hợp có học sinh đi lạc.

Sở Du lúc mới bắt đầu còn leo núi cùng Trần Huyên, sau đó cô ấy dần

dần chậm lại, dứt khoát để cho Sở Du đi trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp,
nhưng Sở Du lại mồ hôi đầm đìa, bắp chân như có điểm tê liệt, con đường
tới Hoàng Sơn mặc dù đã mở ra trước mặt, nhưng có vẻ hơi dốc.

Đội hình ban đầu còn rất đông đủ, từ trở nên linh linh tán tán, chiều

dài đội ngũ vẫn không ngừng gia tăng. Sở Du trèo trèo, dần dần đuổi kịp
Bồ Tử Hạo, hai người - một trước một sau đi. Đến Nhất Tuyến Thiên[4],
gặp hai bên vách đá dựng thẳng, khoảng cách ở giữa chỉ rộng bằng một
người, các bậc thang bậc thang hướng lên, tựa hồ không thấy được điểm
cuối.

[4]Nhất Tuyến Thiên, là một kỳ phong của một số ngọn núi nổi tiếng

ở Trung Quốc, thường là cảnh thạch đá. Cái tên này có nguồn gốc từ sự kẹp
giữa hai khối đá lớn, tạo thành đường kẽ hở hẹp lên trời xanh. "Nhất Tuyến
Thiên" theo mình hiểu nôm na là "một đường lên trời". Một số nơi nổi
tiếng có "Nhất Tuyến Thiên" là núi Nga Mi, Hoa Sơn, Hoàng Sơn, núi
Jianglang, núi Wuyi, núi Jiugong, núi Sanqing. Bở vì vẻ đẹp độc đáo mà ở
nhiều nơi, nhất tuyến thiên đã trở thành danh lam thắng cảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.