"Sư muội đương nhiên sẽ không có lòng dạ tối tăm như vậy!" Bồ Dạ
lời lẽ đanh thép, hắn tin chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy,
cho nên mới ở trước mặt các vị trưởng lão tranh thủ nói lý lẽ.
Cẩn Du tắt dần nụ cười, yên lặng không nói. Bồ Dạ không nghe được
câu trả lời của nàng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cẩn Du không có bộ
dạng cười đùa với hắn như ngày trước, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Thanh âm Cẩn Du bình tĩnh, "Su huynh nói sai rồi, ta cũng không phải
không có ý nghĩ như vậy."
Bồ Dạ không nhịn được cau mày, bất an không nội tâm không ngừng
truyền ra.
"Chẳng qua, ta đối với thanh kiếm kia không có hứng thú gì..." Nàng
đi về phía Bồ Dạ, đưa tay đến ngực hắn hư (không) điểm một cái, nụ cười
hài hước, ánh mắt ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc), "... Ta muốn trộm chính
là thứ khác."
Bồ Dạ nội tâm cuồng loạn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn cũng chảy
mồ hôi, hắn đột nhiên ý thức được, mình chưa bao giờ nhìn thấu được
nàng. Trước mặt trưởng bối an tĩnh giữ lễ, bình thường ở trước mặt hắn tùy
ý cười đùa, còn có... bây giờ, lời nói ngang ngược cùng với ánh mắt kiệt
ngạo bất tuân²... Rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?
Cần Du nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, cười lớn, tựa hồ trở về
dáng vẻ nghịch ngợm cười đùa như ngày trước, giống như vừa rồi chỉ là cố
ý trêu chọc hắn vậy.
"Sư huynh, con người thật của ta rất đáng sợ, không phải đã sớm nói
với ngươi hay sao?"
Nàng nhìn thẳng Bồ Dạ, nhẹ nhàng nói."]