SÔNG NGẦM - Trang 153

"Vừa nãy… cái…" Mặt Tiêu Vọng đầy vẻ lúng lúng, "Tốt nhất là anh

xuống tầng 1 xem."

Trưởng Công an chửi khẽ một câu rồi sải bước đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại Phương Mộc và Trịnh Lâm, không khí càng

nặng nề. Phương Mộc đứng im lặng một lúc rồi hỏi khẽ: "Tại sao lại làm
thế?"

Trịnh Lâm thở dốc một hơi: "Tôi theo anh Hình hơn mười năm rồi,

anh ấy có chuyện, tôi không thể mặc kệ."

"Nhưng anh làm tất cả những cái này đều chẳng có ý nghĩa gì cả!"

Phương Mộc không kìm được khẽ quát: "Lơ mơ còn liên lụy đến mình!"

"Tôi không sợ!" Trịnh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng rực

nhìn Phương Mộc: "Chỉ cần cứu được anh Hình, tôi có thể làm mọi việc!"

"Trưởng Công an nói không sai," Phương Mộc nghiến răng, "Anh điên

mẹ nó rồi!" Dứt lời, Phương Mộc quay người định bước đi. Trịnh Lâm đưa
tay kéo bả vai anh, Phương Mộc hất liền mấy nhát nhưng Trịnh Lâm vẫn
không chịu buông ra.

"Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh Hình đã nói gì với anh?" Mắt Trịnh

Lâm ánh lên sự cuồng nhiệt đến mất cả lí trí, "Chúng tôi có thể giúp anh!"

"Tôi sẽ không nói cho anh biết." Phương Mộc đứng lại, khẽ nói: "Vì

tôi không tin anh."

"Cái gì? Không ngờ anh…" Mặt Trịnh Lâm méo mó, như muốn lôi cả

ruột gan ra cho Phương Mộc xem, "Chúng ta quen nhau khá lâu rồi… còn
từng làm việc cùng nhau…"

"Sự việc phát triển đến giờ phút này…" Phương Mộc lấy hết sức gỡ

tay Trịnh Lâm ra, anh nói từng chữ rành rọt: "Tôi không tin bất cứ người
nào cả!"

Nói xong, Phương Mộc quay người đi ra phía cửa, vừa mở cửa ra, liền

bị đẩy mạnh một nhát vào ngực, anh lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại
được.

Hai người lao vụt vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa lại. Phương

Mộc nhìn họ, cũng là người quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.