SÔNG NGẦM - Trang 279

Phương Mộc biết không thể giấu được nữa, bèn kể lại tường tận toàn

bộ chuyện ngày hôm đó cho Tiêu Vọng. Nét mặt Tiêu Vọng càng lúc càng
u ám, cuối cùng Tiêu Vọng đứng bật dậy, nhét súng vào vỏ. Đứng chống
nạnh nửa phút, rồi hỏi từng chữ rành rọt: "Tại sao lúc đó cậu không nói
ngay cho tôi biết?"

Phương Mộc không biết trả lời thế nào, úp mặt vào lòng bàn tay,

buông một tiếng thở dài.

"Không tin tôi, đúng không?" Tiêu Vọng càng nói càng bực, "Nếu lúc

đó cậu nói cho tôi biết, chúng ta có thể chia ra, một người đi thu xếp
chuyện tiền nong, một người bảo vệ Cảnh Húc. Bây giờ thì sao đây?" Tiêu
Vọng đá bay một cuốn tạp chí khiêu dâm trên nền nhà, "Sém một bước là
phá được án rồi!"

"Thôi đừng nói nữa!" Phương Mộc đứng bật dậy, đẩy cửa bước vào

phòng vệ sinh.

"Cậu đừng có làm loạn thêm nữa." Tiêu Vọng quát khẽ: "Chúng ta lập

tức ra khỏi đây ngay, nếu không sẽ không biết giải thích thế nào đâu!"

Phương Mộc không để ý đến lời của Tiêu Vọng, một mình đến cạnh

xác Cảnh Húc. Qua biểu hiện bên ngoài xác chết, có thể thấy Cảnh Húc đã
chết ít nhất là hơn hai tư tiếng đồng hồ, nguyên nhân dẫn đến tử vong có lẽ
là do ngạt thở cơ học. Phương Mộc nhìn vết máu đã khô cứng trên quần áo
Cảnh Húc, cau mày lại.

Phương Mộc ngẫm nghĩ rồi túm lấy cái thông tắc bồn cầu ở góc

tường, cắm cán gỗ xuống bên dưới xác chết, lật mạnh ra phía sau. Xác
Cảnh Húc cứng đờ lật qua…

Phương Mộc sững sờ.
Tay phải của Cảnh Húc, trừ ngón cái và ngón trỏ, còn lại đều bị chặt

đứt. Chỗ bị chặt, thoáng lộ ra cả xương. Nhìn kĩ, lớp thịt cạnh xương trên
ngón tay bị chặt đứt dường như còn có vật gì đó. Phương Mộc một tay
chống xác chết, tay kia moi chùm chìa khóa, mở chiếc bấm móng tay ở
móc khóa, gí sát lại kẹp lấy vật không rõ trong đó, từ từ rút ra.

Là một chiếc tăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.