SÔNG NGẦM - Trang 334

Không còn thời gian để do dự nữa, Phương Mộc nhảy vào trong

khuôn, ngồi xổm tựa lưng vào thành khuôn, để một cô bé giẫm lên vai
mình, rồi cố gắng nhỏm người dậy.

"Chưa đủ!" Tiếng quát của Trịnh Lâm vọng qua đầu, "Cao thêm tí

nữa!"

Phương Mộc cảm thấy hai chân đều run lên bần bật, anh cố sức thẳng

người dậy, cảm giác cô bé lại cao được thêm một chút.

Vẫn chưa đủ!
Trịnh Lâm đứng bên miệng khuôn với sát xuống, gần như nhoài cả

nửa người vào trong khuôn, nhưng tay anh vẫn còn cách tay cô bé một
đoạn xa.

Phương Mộc vẫn đang nghiến răng kiên trì, anh không thể thấy được

tình hình trên đỉnh đầu mình, nhưng sức nặng trên vai không hề giảm đi
nên anh biết Trịnh Lâm và Hải vẫn không thể kéo cô bé lên được.

Làm thế nào đây! Làm thế nào đây! Làm thế nào đây!
Đột nhiên Phương Mộc thấy trước mắt mình tối sầm, một bóng người

rơi phịch xuống trước mặt mình. Tiếp đó, "bịch", "bịch" hai tiếng, lại có
thêm hai người nữa nhảy vào.

Là Trịnh Lâm, Hải, và cả Triển đang bị thương.
"Phương Mộc, lên đi!"
Phương Mộc do dự, "Anh… có chịu được không?"
"Mẹ kiếp, đừng có hỏi vớ vẩn nữa!" Trịnh Lâm chửi bậy, "Không thì

còn cách nào nữa hả? Nhanh lên!"

Phương Mộc nghiến răng, giẫm lên vai Trịnh Lâm. Trịnh Lâm thở sâu

một hơi, đứng bật dậy, rồi bế cô bé, cố sức giơ lên quá đầu. Phương Mộc
đón lấy cô bé, lấy hết sức đẩy lên cao để cô bé giẫm lên vai mình. Trọng
lượng tăng đột ngột khiến chân Trịnh Lâm chùng xuống, anh lấy hết sức
đứng vững, mặt đỏ tím lên vì gắng gượng.

Cô bé đã nhoài được nửa người ra khỏi miệng khuôn, bản năng sinh

tồn thôi thúc khiến cô bé ra sức trèo lên… Cuối cùng, cô bé cũng nhảy
được ra ngoài!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.