SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 110

bán chị con cho một người giàu có trong thành phố”, mẹ khóc nghẹn lời,
“mẹ bị dồn đến bước đường cùng, chứ người mẹ nào nỡ lòng đem bán con
gái ruột của mình.”

Tôi bỗng thấy ân hận vô cùng vì đã ép mẹ phải nói, vì cái sự hiếu kỳ của
mình mà tôi chạm vào vết thương của mẹ.
Tôi ôm mẹ vào lòng, hồi tôi còn bé những lúc bị ngã, khi gặp thất bại, đau
khổ, thất vọng hay mệt mỏi mẹ cũng đều ôm tôi vào lòng như thế.
Mặt tôi bỗng ướt nhoèn, hóa ra không cần phải cố tình nước mắt vẫn có thể
rơi.
Tôi hỏi mẹ: “Có phải lần này mẹ đến đây vì muốn nhận lại con gái không?”

Mẹ vòng tay từ phía sau ôm lấy tôi, bà nói: “Từ trước đến nay chưa bao giờ
mẹ có ý định nhận lại chị con, kể từ ngày giao chị con cho người ta, chị con
và chúng ta đã không còn là những người cùng một thế giới, nó có một ông
bố lắm tiền, một người mẹ cao quý đã qua đời, chứ mẹ chỉ là một kẻ lừa
đảo có mắt mà không thấy trời cao, mẹ làm gì có tư cách làm mẹ và xen
vào cuộc sống của nó chứ? Mẹ biết Tiểu Hân sẽ sống rất tốt, nhưng mẹ vẫn
không thể ngăn mình đến thăm nó, mẹ chỉ hy vọng được đứng từ xa để xem
chị con sống có được vui vẻ không, đến cái ảo vọng muốn nó nhìn lại mẹ
một cái cũng không có chứ nói gì đến nhận lại chị con.”

Thường ngày mẹ ăn nói dẻo quẹo là thế, hôm nay một câu mẹ nói cũng nói
không nổi. Tôi không biết cái ngày hôm đó, cái hôm chị Tiểu Hân và mẹ
mặt đối mặt, mẹ đã phải bỏ ra bao dũng khí để gặp chị. Tôi chỉ còn biết ôm
chặt lấy mẹ, dùng hơi ấm cơ thể mình để an ủi mẹ.
Mỗi đứa trẻ đều có thiên sứ luôn ở phía sau để bảo vệ mình, đến khi đủ
lông đủ cánh, liệu chúng ta có nên quay lại giang đôi cánh mạnh mẽ của
tuổi trẻ để che chắn mưa gió, bảo vệ cho những thiên sứ vì chúng ta mà
đang dần già đi kia?

Trong góc căn phòng có cái gì đó sáng lóa lên, tôi tiến lại nhặt nó lên, hóa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.