SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 212

trấn Thất Bình, nhưng Tiểu Thuý và Tứ Mao lo tôi đi một mình nguy hiểm
nên quyết định đi cùng tôi.
Chúng tôi hẹn nhau sáng sớm hôm sau lên đường, vì Tiểu Thuý không ở
cùng chúng tôi nên chúng tôi phải ngồi đợi nó, không ngờ Tiểu Nguyệt lại
đến trước.
Tiểu Nguyệt cầm một tập tiền dày đưa cho tôi nói: “Anh Tiểu Cường, bố
em bảo em đem tiền thù lao đến trả các anh.”
Mắt tôi sáng quắc lên, tuy tối hôm qua tôi được thử thách bằng một đống
tiền lớn nhưng hôm nay nhìn thấy tiền tôi vẫn cứ trào lên một niềm rạo rực
vui sướng từ đáy lòng.
Đồ ăn có ngon đến mấy ăn nhiều cũng sẽ ngấy, con gái có xinh đến mấy
nhìn mãi cũng phát mệt, chỉ có tiền là thứ mà có nhiều đến mấy cũng không
chán.
Tiểu Nguyệt cười tít mắt ghé đầu vào tai tôi thì thầm: “Anh Tiểu Cường,
bây giờ em đã có của hồi môn, nếu anh… thì em…”
Của hồi môn thì tôi rất thích, nhưng vật phẩm đi kèm thì ăn không tiêu
được.
Tiểu Nguyệt thấy chúng tôi chuẩn bị ra ngoài bèn hỏi han chúng tôi, tôi
tóm tắt đầu đuôi mọi chuyện cho nó nghe, thật tình tôi không muốn Tiểu
Nguyệt nhúng tay vào, chỉ một chuyện này thôi cũng đủ để nó và Ngô Đại
Thành chuốc thêm rắc rối. Nói cho nó biết cũng là để nó biết đường mà
chuẩn bị
Tiểu Nguyệt lấy làm kinh ngạc, vì mọi chuyện không như nó nghĩ, cứ
tưởng lấy được tiền của mình về là xong, không ngờ mọi thứ bây giờ còn
nguy hiểm va phức tạp hơn trước.
Tiểu Nguyệt nói: “Anh Tiểu Cường, cho em đi cùng các anh với, thêm một
chân một tay cũng dễ bề xoay sở hơn.”
Chúng tôi cũng chỉ là đi nghe ngóng xem tình hình tiền giả thế nào, nên
chắc cũng không có gì nguy hiểm lắm, Tiểu Nguyệt có đi cùng chắc cũng
không sao, đông người kể ra cũng thêm phần náo nhiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.