SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 322

Lúc ngoảnh lại thấy Lưu Dĩnh đang cười rạng rỡ trên tuyết trắng, tôi cười
đáp: “Em có việc đi qua đây.”
Muốn làm một kẻ lừa đảo thì không bao giờ được nói thật suy nghĩ của
mình. Những lúc tôi khóc là tôi đang cười thầm trong bụng, còn lúc cười ấy
là tôi đang rơi lệ.
Lưu Dinh nghi ngờ nhìn tôi hỏi: “Thật là tiện đường qua đây không đấy?”
Nói rồi chị cười bảo: “Có phải cậu đến đòi nợ không? Đòi tôi dạy nhảy
hả?”
Con gái đúng là giàu trí tưởng tượng, tôi gật đầu bảo: “Ừ, nợ gì hôm nay
trả hết đi nhé!”
Lưu Dĩnh vui vẻ đáp: “Được thôi, như vậy từ nay sẽ không còn mắc nợ gì
cậu!”
Tôi nhìn quanh bốn phía rồi khẽ bảo: “Mình nhảy ở đây nhé!”
Lưu Dĩnh đặt tay lên vai tôi, dạy tôi chuẩn bị tư thế người thế nào.
Tuyết rơi ngày càng nặng hạt, chúng tôi cứ lượn tròn trên tuyết màu trắng
xóa. Miệng Lưu Dĩnh cứ ngâm nga điệu nhạc một cách say sưa để hòa cùng
từng bước nhảy của chúng tôi, bước nhảy vụng về của tôi chốc chõ lại dẫm
lên chân Lưu Dĩnh.
Người ta cứ kêu “Ái” suốt buổi, tôi ngượng ngùng nhìn. Lưu Dĩnh bảo:
“Tiểu Cường, cậu phải chăm chỉ tập luyện đấy! Thế này nhé, cho cậu thời
gian một năm, ngày này sang năm đến đây để tôi kiểm tra, nếu đến lúc đó
mà vẫn chưa nhảy được thì tôi không khách khí đâu đấy!” Người ta bật
cười khúc khích.
Sang năm? Giữa chúng tôi ngày mai còn không có nổi thì lấy đâu ra sang
năm?
Người ta mỉm cười nhìn tôi. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn, rồi không
kìm chế nổi tình cảm kìm nén trong lòng, tôi kéo Lưu Dĩnh vào lòng, nước
mắt đã rớt xuống gò má tôi.
Lưu Dĩnh dựa đầu vào vai tôi. Tôi mường tượng nụ cười của người ta đang
thật rạng rỡ, và tôi biết lúc này tôi không được ôm người ta vào lòng nữa,
phải cách xa thật xa. Đã không có duyên phận với nhau rồi thì tại sao còn
giữ hồi ức trong lòng? Nhưng tôi thực lòng không muốn người ta nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.