Chị Tiểu Hân cúi lạy lần nữa. Mẹ bảo: “Lần này có phải là bái cao đường
không nhỉ?” Tôi biết mẹ đang ghen tị với bố mẹ nuôi của chị đang ngồi
trong kia. Mẹ nói: “Tiểu Cường, nếu có một ngày con …” Bỗng mẹ dừng
lại không nói tiếp.
Nếu có một ngày, con đứng trên chỗ đó thì người ngồi trong chắc chắn là
mẹ.
Họ cúi lạy lần thứ ba, khách tham dự hôn lễ đều đứng dậy vỗ tay. Người ta
vui vẻ cười cười nói nói, căn phòng đã tràn ngập trong những lời chúc
phúc. Chị Tiểu Hân hạnh phúc tươi cười, chgij biết không vẫn còn hai lời
chúc phúc mà chị không biết sẽ luôn ở bên chị.
Tôi nhảy xuống khỏi bậu cửa, lẻn vào nhà hàng và cuỗm hai chén rượu. Tôi
đưa một chén cho mẹ.
Mẹ cầm chén rượu hỏi tôi: “Để làm gì hả?”
Tôi cười bảo: “Lúc vui vẻ thế này sao có thể không nâng li chứ?”
Mẹ thắc mắc: “Con lấy hai chén không thì nâng thế nào?”
Lúc nãy vội quá tôi quên không rót rượu, tôi cười trừ bảo mẹ: “Không có
rượu thì mình dùng tuyết đi!”
Mẹ bỗng im lặng, bà bỗng ngây người nhìn vào căn phòng. Tiểu Hân đã
thay một chiếc sườn xám đỏ rực ra chúc rượu mọi người, đúng lúc chị
hướng về phía cửa sổ, nhưng toi biết chị không nhìn thấy hai mẹ con tôi.
Mẹ mỉm cười: “Chị con hôm nay xinh quá, con xem anh rể con cũng là đứa
điềm đạm, chắc chắn nó sẽ đối xử tốt với chị con nhỉ?”
“Chắc chắn là sẽ đối xử tốt.” Mẹ tự hỏi rồi tự đáp.
Chị lại đi đến bàn khác chúc rượu, mẹ cũng rời cái bậu cửa sổ rồi bảo tôi:
“Tiểu Cường, mình đi thôi con!”
Đúng vậy, cái gì nên nhìn đã được nhìn, cái gì nên biết đã được biết, chúng
tôi còn gì chưa được thỏa mãn ở thành phố này nữa chứ?
Mẹ bảo tôi: “Chúng ta trở về thị trấn Tam Thủy đi!” Mẹ rảo bước dài tiến