nay tôi vào thành phố tìm con mà không gặp, trên người không còn một xu,
xin những người hảo tâm qua đường làm ơn làm phúc cho tôi chút tiền đi
đường, tôi xin đội ơn!”.
Tối qua Tứ Mao cũng phản đối: “Sao cậu lại để mình diễn vai một ông bố,
lại còn 30 tuổi nữa chứ, mình mới 21 tuổi đầu!”. Tôi giải thích: “Đấy là do
cậu rất chín chắn, diễn vai từ 20 đến 35 tuổi đều phù hợp.”
Nghiệp diễn của Tứ Mao sáng sủa hơn tôi, cậu ta có thể nhập thành công
một vai 35 tuổi vì ưu thế thân hình của cậu, cậu ấy cũng có thể diễn tốt một
vai chàng trai 20, tất nhiên là kiểu người đã trải qua phong trần. Chứ tôi thì
không thể, mặt tôi non choẹt, nhiều lúc đó lại là nhược điểm lớn.
Tôi đã phải vắt óc suy xét mãi mới viết được cái bảng này.
Cái nghề lừa đảo này điểm mấu chốt là không được để lộ một vết tích nào,
không thể để họ thấy được ý định của mình. Đầu tiên là phải tạo nên một
hoàn cảnh thật, làm cho mọi người tin rằng bạn chính là một ông bố đang
hết sức lo lắng vì lạc mất con, sau đó vô tình nói ra ý đồ của bạn. Như thế
mới làm cho người ta cảm thấy tuy không giúp được bạn tìm con thì cũng
có thể quyên góp cho bạn chút tiền.
Chương 16
Trước mặt Tứ Mao trải một tấm vải trắng, bên trên đặt một cái bát vỡ,
chính ra cũng không nhất thiết phải là cái bát vỡ nhưng ở phòng Tứ Mao
chẳng có nổi một cái bát lành.
Đầu tóc Tứ Mao để rối, đấy là kết quả của việc tôi vừa vò loạn cả đầu cậu
ta lên, đầu Tứ Mao đã nhiều ngày nay không gội nên xoa một lúc tay tôi đã
đầy dầu và gầu bắn tung tóe. Tôi lau tay vào áo cậu ta, quần áo nhếch nhác
chút cũng tốt, nó thể hiện sự lo lắng sốt ruột của ông bố tìm con đến cả
quần áo cũng không kịp thay, tôi lau tay xong thấy hiệu quả vẫn thế vì quần
áo cậu ta đã bê bết sẵn rồi, tôi làm thế này cũng chỉ là thêm tí mắm tí muối
thôi.
Mặt Tứ Mao hơi bẩn là vì sáng nay tôi không cho cậu ấy rửa mặt, hàng
ngày thật ra cậu ta cũng chả rửa. Hai mắt quầng thâm ấy là kết quả của