Lại có năm lãnh đạo tỉnh (Bình Trị Thiên) bốc lên quyết định triển
khai “dự án nhà máy 3.000 cọc sợi” để dệt vải giống như nhà máy dệt Nam
Định ở vùng Kim Long, thượng nguồn sông Hương. “Để tiến tới tự túc vải
mặc cho tỉnh”. May mà có mấy ông là kiến trúc sư, nhà văn hóa, dẫn đầu là
kiến trúc sư Nguyễn Trọng Huấn phản đối kịch liệt, tỉnh mới không làm,
không thì cả quần thể di sản văn hóa thế giới và sông Hương sẽ bị ô nhiễm
không cứu vãn được.
Tư duy kinh tế kiểu tiểu nông bao cấp như thế không phải bây giờ đã
hết. Một giai đoạn sau năm 1985 – 1986, nghĩa là trước đêm đổi mới, các
tỉnh đua nhau làm nhà máy bia, nhà máy xi măng lò đứng, nhà máy thuốc
lá, nhà máy sắn vo viên... Tất cả các thứ nhà máy “sản phẩm của duy ý chí”
ấy bây giờ đã thành quá vãng đau buồn. Ở Bình Trị Thiên, anh Phan Đình
Chi, Giám đốc Sở Thương mại (đã mất) là người đề xuất dự án trồng thuốc
lá để tiến tới xây dựng nhà máy thuốc lá của tỉnh. Anh bỗng nhiên hỏi tôi:
– Ngô Minh Khôi có học về thuốc lá không?
Tôi bảo:
– Thưa anh, ở trường Đại học Thương Mại, em học kinh doanh ngành
thực phẩm mà, có học cả thuốc lá, bia rượu...
Nét mặt anh bỗng rạng rỡ. Anh đứng lên vào phòng trong bê ra một
thẩu rượu thuốc mã tiền (rượu uống để tăng sinh lực đàn ông), rót một ly
cho tôi, rồi cười phán:
– Uống đi! Mình lệnh cho ông phải nghiên cứu viết một cuốn sách về
cây thuốc lá. Chúng ta sẽ xây một nhà máy thuốc lá của tỉnh!
Tôi bắt đầu sưu tầm tài liệu, xem lại giáo trình ở trường hồi đi học, để
viết một cuốn sách “Cây thuốc lá”, in thành sách để làm tài liệu cho các địa
phương trồng thuốc lá theo lệnh của Giám đốc Sở – Bí thư ban cán sự Đảng
Sở Thương mại Phan Đình Chi. Tôi và anh Đinh Quý Xướng (đã mất) được