SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 59

Bảng thông báo thường treo trước cửa hàng cho dân biết. Rất công khai.

Từ đó tôi gia tăng thêm khẩu phần gạo của mỗi người. Mới biết những

người làm quản lý bếp ăn sinh viên trước đây hàng tháng được phần chênh
lệch gạo do hút ẩm ấy lớn lắm, mà không ai biết. Rồi mì chính, mỡ, các chị
nấu ăn bịt miệng lọ đựng mì chính mà vẫy, chẳng ai biết các chị diễn trò
“vẫy” mì chính. Mỡ cũng thế. Mỡ hóa học (chứ không phải mỡ lợn thực)
của Liên Xô viện trợ, các chị cũng lấy cái thìa cà phê múc vào lọ mỡ rồi
ném lên chảo xào rau, nghe xèo xèo là được. Đến phiên làm quản lý nhà ăn,
tôi theo sát việc bỏ mì chính vào canh, mỡ xào... Nhờ thế canh ngon hơn,
rau xào béo hơn. Sinh viên thích lắm. Thế mà cuối mỗi tháng kiểm kê tôi
vẫn thấy thừa cả cân mì chính, vài cân mỡ! Mới biết vì sao các ông quản lý
ai cũng sung sướng, thậm chí giàu có.

Nhớ phở

Thời sinh viên Hà Nội, tôi mê nhất là phở. Nhớ về Hà Nội, cái đầu

tiên tôi nhớ là phở. Xin bạn đọc cho phép tác giả hồi ức một đoạn về phở
cho đỡ nhớ Hà Nội. Lại nhớ thời sinh viên với những cái Tết phở. Sinh viên
miền Trung lễ, Tết đều ở lại trường, chiến tranh bom đạn không về quê
được. Tết chẳng có gì, chúng tôi hay tổ chức đi ăn phở. Chỉ có phở là rẻ
nhất, có thể đãi nhau được. Đi ra cửa hàng ăn quốc doanh để ăn phở và còn
để trộm bát, thìa. Mang theo cái túi đựng sách, liếc mắt nhìn quanh không
có ai là thủ luôn mấy cái thìa, có khi cả bát tương ớt rồi nhanh chóng phóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.