bao xi măng cắt vuông theo quy định. Một ô tem phiếu chỉ bé tí bằng 1cm
2
,
bảo quản không cẩn thận là nó bay mất. Có cô mậu dịch viên ở Huế có con
dại, trưa chiều về nhà, vất túi xách, lao vào nấu ăn, nuôi lợn, con nó lục túi
nghịch chơi, tem phiếu theo quạt điện bay tứ tung khắp nhà. Cô vừa khóc
vừa nhặt, tới nửa đêm mới dán xong tem phiếu. Cửa hàng kiểm tra thấy
thiếu ô nào phải đền bù ô đó. Chặt chẽ lắm, không lơ tơ mơ được. Mất ô
phiếu nào là vừa phải đền bù vừa còn bị chi đoàn, công đoàn kiểm điểm
trách nhiệm, mất thi đua bốn tốt hay “mậu dịch viên giỏi”. Nhiều mậu dịch
viên tuần nào cũng khóc lên khóc xuống.
Mậu dịch viên chịu nhiều sức ép lắm. Đủ loại lãnh đạo cấp trên hết
ngành ngang tới ngành dọc ép xuống ưu tiên bán cho họ, cho người thân
của họ cái này cái nọ. Cùng với sức ép của gia đình, người thân của chính
mậu dịch viên đòi mua ngay, mua trước. Trong khi họ phải đối diện với
một đám đông chen lấn, la hét, chửi bới... Họ đâm stress, đổ cáu bẳn, nói
năng thô lỗ, chửi chó mắng mèo.
Các cửa hàng chất đốt không có cảnh xếp hàng nhàn hạ lịch sự thế này. Nó
luôn đông khách, chen lấn nhau chí tử vì giá chất đốt ở cửa hàng bằng
1/10 giá thị trường. Ðây chỉ là ảnh đăng báo.
Cũng vì kế hoạch hóa tập trung, sinh quan liêu bao cấp, từ đó mà sinh
thói cửa quyền, hách dịch, cộng với sức ép tứ bề nên các mậu dịch viên mới
có lời lẽ khó nghe như thế. Bây giờ đổi mới tự do, ra chợ muốn mua gạo