SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 92

qua cái giấy giới thiệu rồi cáu kỉnh quát: “Sao không gửi Cửa hàng mà lại
gửi Phòng Lương thực. Không bán. Lạc địa chỉ! Anh về làm lại giấy tờ”.
Nét mặt bà trưởng Cửa hàng khinh khỉnh. Tính tôi nóng lại rất ghét sự xin
xỏ. Hơn nữa tôi nghĩ Phòng là cấp trên trực tiếp của Cửa hàng, gửi cho
Phòng cũng không sai gì. Đôi co năm ba câu, tôi bực lên quát to: “Phòng là
bố đẻ của Cửa hàng, sao lại bắt bẻ thế! Tôi đếch cần bà!”. Vừa nói tôi vừa
vò xé hết mớ giấy tờ, ném vào mặt bà trưởng Cửa hàng lương thực Bến
Ngự rồi bỏ ra về trước sự ngạc nhiên của bao nhiêu khách hàng. Bà trưởng
Cửa hàng cũng nhìn tôi như nhìn một người từ mặt trăng tới, mặt tái mét!

Ðây là một cảnh diễn để chụp ảnh đăng báo. Sự thực các cửa hàng thực

phẩm lúc nào cũng đông nghìn nghịt.

Có người nói với theo: “Phải làm thế cho nó bớt hách dịch”. Dù mất

tiêu chuẩn 8 ký gạo sinh nở của vợ, tiếc đứt ruột, lại là người trong ngành
thương mại, nhưng tôi không thể chịu nổi thái độ bán hàng như thế. Tôi
không biết bà trưởng Cửa hàng cửa quyền ấy nghĩ gì, chứ riêng tôi, tôi thấy
hành xử của mình là đúng. Phải loại bỏ bọn hách dịch, cửa quyền ra khỏi
bộ máy thương nghiệp. Từ đó tôi vô cùng căm ghét thói xấu đó trong ngành
thương mại. Trong đời làm nghề viết báo của mình, tôi đã viết hàng trăm
bài báo đả phá chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.