Các mậu dịch viên – “hot girl” thời bao cấp.
Từ đó quyền hành của mậu dịch viên có thể nói cao như núi. Ở Huế có
câu chuyện vui. Ngày Chủ nhật, ông Phó Chủ tịch tỉnh mới ra cửa hàng
chất đốt mua củi thay vợ. Người mua xếp hàng đông lắm. Ông cậy thế
quyền hành đưa sổ mua củi vào bảo cô mậu dịch viên: “Anh là Phó Chủ
tịch tỉnh, bán cho anh trước để còn đi công tác”. Cô mậu dịch viên ngẩng
lên nhìn ông Phó Chủ tịch, rồi quát: “Không trưởng phó chi đây hết, xếp
hàng!”. Ông Phó Chủ tịch hét ra lửa của tỉnh phải lủi thủi xếp hàng. Đến
gần trưa, nghe tiếng mậu dịch viên hét: “Nguyễn Hưng!”. Ông vội vàng:
“Dạ”. Rồi chen vào lấy sổ và hóa đơn ra bãi nhận củi! Nhiều người hôm ấy
biết ông, họ không nhịn được cười!
Tôi có kỷ niệm nhớ đời. Đó là việc đi xin giấy tờ mua tiêu chuẩn sinh
đẻ khi vợ tôi sinh đứa con thứ hai, tức là cháu Ngô Hải Tân. Để mua được
tiêu chuẩn sinh đẻ, tôi đã mất mấy ngày chạy nhiều thứ giấy tờ khác nhau.
Đầu tiên là xin giấy chứng sinh ở bệnh viện. Tiếp đó, đi xin thêm mấy cái
giấy giới thiệu của cơ quan của vợ gửi cho Phòng Lương thực thành phố để
duyệt. Sau đó kèm theo sổ hộ khẩu gia đình, đem ra cửa hàng để mua 8 ký
gạo và vải theo tiêu chuẩn “sinh đẻ”.
Giấy giới thiệu mua gạo cơ quan vợ tôi gửi Phòng Lương thực thành
phố Huế. Tôi cầm giấy giới thiệu ra Cửa hàng lương thực Bến Ngự (đường
Phan Bội Châu) để mua. Bà trưởng Cửa hàng đeo kính lão, lạnh lùng liếc