SỐNG TRÊN ĐÁ - Trang 45

Vài ba người bạn gặp nhau, kéo đến gốc xoài, mua chai rượu, mượn cô
hàng vài cái bát, ngồi xổm trên nền đất, rượu được rót ra, vừa uống vừa tâm
sự. Rượu của cô là cứ phải uống bát, ngồi xổm uống mới ngon, mới đã. Rất
nhiều người cũng bán rượu, có đến mấy chục hàng, tôi đếm sơ sơ một
phiên cũng sấp sỉ năm mươi can hai mươi lít, ba mươi can mười lít, dăm
bảy can dăm ba lít. Người bán thành dãy dài. Nhưng không hiểu sao hàng
rượu gần gốc xoài vẫn có đông người uống tại chỗ nhất. Ai nói gì cô hàng
cũng chỉ cười nụ, ít khi cười to. Thiên hạ cũng giống tôi mến cái cười nụ
của cô, hay là mến rượu, hay là gốc xoài có gì cuốn hút mà tôi không biết.
Một tuần, khách chợ chỉ được gặp cô hàng rượu có một lần vào ngày chủ
nhật. Tuần nào đi chợ cũng gặp cô. Cô vẫn bán hàng ở gốc xoài quen thuộc.
Riêng tôi, khi đi chợ phải qua hàng cô trước mới yên lòng ghé đi nơi khác,
nếu không con mắt cứ thấy như thiêu thiếu, chẳng thiết nhìn, chẳng thiết
mua cái gì. Hình như là có một tuần tôi không thấy cô hàng rượu, gốc xoài
buồn hẳn đi, nắng không buồn tới, gió chẳng buồn lại. Nhiều người nhớ cô
bán rượu đến độ không uống của ai khác mà ngồi ở nơi quen thuộc tán
chuyện với nhau, người khác có đến mời rượu cũng đều lắc đầu. Nhiều
người cố len lỏi qua đám đông để ra gốc cây xoài, cô bán rượu hôm nay
vắng, họ đứng bần thần một lúc mặt mày ủ ê rồi nặng nhọc lê bước chân ra
về.
Cô hàng rượu của tôi! - Nói là của tôi cho oai chứ cô ta có biết tôi là ai đâu,
tôi có đi ngang qua hàng cô trăm lần thì chắc gì cô ta đã nhìn, nếu có nhìn
thì chắc gì cô ta đã nhớ... Thế nhưng cô vẫn là của tôi, của riêng trong ý
nghĩ tôi, không ai thấy, không ai biết, và dĩ nhiên đến cả cô hàng rượu cũng
không biết.
Tôi được cơ quan cử đi học. Sáu tháng sau trở lại, đến chủ nhật tôi vội vàng
ra chợ, tìm đến gốc xoài, nơi ấy không một hạt nắng, gió cũng lặng im, chỉ
thấy lá vàng phủ một lớp dày trên mặt đất. Tôi ngẩn ngơ một lúc rồi ra về.
Tuần sau tôi lại tìm đến gốc xoài, lá vàng dày thêm trên nền đất cũ. Tôi lại
thất vọng ra về. Tuần sau nữa vẫn thế, lá vàng vẫn cứ rơi còn cô hàng rượu
của tôi vẫn vắng bóng.
Thì ra cô hàng rượu đã lấy chồng. Nơi cô đến cách khu chợ bốn dãy núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.